5 giờ, Tông Triển Bạch bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sợ sẽ làm Lâm Tử Lạp tỉnh giấc, anh nhẹ nhàng bước xuống giường, đi ra ban công nghe điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến là giọng của Quan Kình: “Có kết quả kiểm tra của Trang Kha Nguyệt rồi.”
Vẫn chưa đến ngày, sao lại có kết quả nhanh như vậy rồi?
Nhớ đến lời lần trước Quan Kình nói, hàm của anh vô thức siết chặt lại: “Nói.”
Đầu dây bên kia Quan Kình do dự một lúc, trong tay anh ấy vẫn cầm kết quả kiểm tra, anh ấy nhìn về phía bác sĩ, hỏi lại một lần nữa: “Chắc chắn không?”
Bác sĩ vô cùng kiên định nói: “Chắc chắn.”
Đã đến giai đoạn cuối rồi.
Việc kiểm tra sẽ không có sai sót.
Đây là bệnh viện có uy tín nhất rồi.
Quan Kình chỉ có thể nói thật: “Bác sĩ chắc chắn, giai đoạn cuối.”
Đây là một tin vô cùng xấu, tình hình sức khỏe của Lâm Tử Lạp như vậy, nếu như biết được Trang Kha Nguyệt….
Anh không cách nào nghĩ thêm được nữa.
Anh nhíu mày: “Đừng để lộ tin tức này.”
Quan Kình nói: “Rõ rồi ạ.”
Biết được chuyện này chỉ có các bác sĩ, chỉ cần bệnh viện không lan truyền tin tức, Lâm Tử Lạp sẽ không thể nào biết được.
Tình hình sức khỏe của Trang Kha Nguyệt như vậy, anh biết rồi, không thể giả vờ như không biết gì, huống hồ bà ấy là mẹ của Lâm Tử Lạp, anh trầm ngâm một lúc, rồi gọi điện cho Thẩm Bồi Xuyên, nhờ anh ấy đưa Trang Kha Nguyệt ra ngoài điều trị, cho dù là giai đoạn cuối, hay giai đoạn đầu, vẫn phải cố gắng hết sức điều trị.
Trang Kha Nguyệt mắc bệnh, đây là thời gian có thể xin chữa trị, Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Thời gian này lại có thêm việc của Trang Kha Nguyệt, khiến tâm trạng Thẩm Bồi Xuyên vô cùng nặng nề.
Bên Trần Thi Hàm giống như biết được có người muốn bắt cô ta, nên căn bản không chịu xuất đầu lộ diện, khiến anh ấy không có bất cứ cơ hội nào, anh ấy giao lại việc trông chừng Trần Thi Hàm cho cấp dưới, sau đó đi xử lý việc của Trang Kha Nguyệt.
Trong phòng bệnh, Lâm Tử Lạp xoay người, phát hiện bên cạnh không có người, lông mi khẽ rung, rất nhanh sau đó từ từ mở mắt, bên cạnh quả nhiên không có người, cô nằm một lúc, sau đó muốn dậy đi vào nhà vệ sinh, nhưng lúc cô vừa ngồi dậy thì phát hiện Tông Triển Bạch đang đứng ngoài ban công.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng nhăn nhúm, đôi chân thon dài thẳng tắp, mặc dù quần áo không tươm tất nhưng vẫn không che được dáng người cao thẳng của anh.
Tông Triển Bạch cúp máy, đứng ở đó một lúc rồi mới đi vào trong, thấy Lâm Tử Lạp đã tỉnh, hơn nữa còn đang nhìn anh, khiến anh sững lại mất mấy giây, nhưng rất nhanh sau đó anh đã kịp hồi thần lại, rảo bước đi tới, nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Lúc Lâm Tử Lạp tỉnh dậy, Tông Triển Bạch đã cúp máy rồi, nên cô không biết Tông Triển Bạch nói chuyện với ai.
“Việc ở công ty thôi.” Tông Triển Bạch tùy miệng nói.
Anh vuốt mái tóc rối bù do vừa mới ngủ dậy của cô: “Có đói không?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu, trong lòng cô nghĩ, thời gian này các cuộc gọi đến vì chuyện ở công ty chỉ là thiểu số, có lẽ là chuyện của cô.
Cô biết Tông Triển Bạch không nói sự thật, chỉ là không biết việc đó không liên quan đến cô, mà liên quan đến Trang Kha Nguyệt.
“Anh kêu vú Vu tới đây.” Lâm Tử Lạp nói.
Cô muốn vào nhà vệ sinh, nhưng, trước mặt Tông Triển Bạch, cô cảm thấy có chút hợi ngượng ngùng.
Tông Triển Bạch lại nghĩ là cô không thoải mái: “Anh đi kêu bác sĩ.”
“Không cần.” Lâm Tử Lạp buột miệng: “Em không sao.”
“Hả?” Tông Triển Bạch nhíu mày, nếu không có chuyện gì thì kêu vú Vu tới làm gì chứ.
Có chuyện gì không thể nói với anh sao?
Không đói, lẽ nào là khát nước sao?
“Anh rót nước cho em.” Tông Triển Bạch tự biên tự diễn, Lâm Tử Lạp nghe đến chữ nước, khao khát muốn đi vệ sinh lại càng mãnh liệt hơn.