Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, người của Thẩm Bồi Xuyên đều không tin đó là thật.

 

Nhưng người lại đứng trước mặt, bảo không tin không được, Thẩm Bồi Xuyên đúng là có bạn gái, còn tìm một cô gái “non” nữa.

 

“Cô đi theo họ vào trong đi.” Một người cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên tên Tiểu Lưu nói.

 

Tang Du không động đậy mà chỉ hỏi: “Tôi xuất hiện ở đây như vầy có đem lại phiền phức cho anh ấy không?”

 

Sau chuyện này, cô càng trở nên thận trọng hơn.

 

Tiểu Lưu không kiêng nể gì cả, anh nói thẳng: “Đã thêm phiền phức rồi mà.”

 

Tang Du cắn môi.

 

Tiểu Lưu nhận ra mình nói thẳng quá, khiến người ta không được thoải mái, anh giải thích: “Tôi là người thô tục, không biết cách nói chuyện, cô đừng để ý.”

 

“Không đâu.” Tang Du lập tức nói.

 

“Tôi dẫn cô đến phòng làm việc của đội trưởng Thẩm đợi anh ấy nhé.” Tiểu Lưu nói xong liền đi trước dẫn đường, sợ bản thân lại nói sai gì đó nên anh không nói nữa.

 

Trong lúc đi cùng với Tiểu Lưu, Tang Du hỏi qua tình hình của Thẩm Bồi Xuyên: “Đội trưởng Thẩm hiện gờ sao rồi?”

 

“Đang trong phòng làm việc của cục trưởng.” Tiểu Lưu nói.

 

“Như vậy có bất lợi với anh ấy không?” Tang Du lại hỏi.

 

Tiểu Lưu nghĩ một chút rồi nói: “Không rõ sẽ ra sao, chắc chắn có bất lợi, anh ấy có thân phận nhưng lại bị truyền ra tin tức như vậy, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất xấu tới hình ảnh của anh ấy.”

 

“Có thể cho tôi gặp cục trưởng được không? Chuyện này thực ra là lỗi của tôi, không liên quan gì tới đội trưởng Thẩm.” Tang Du nói.

 

Tiểu Lưu xoay đầu nhìn cô, anh nghĩ ngợi rồi nói: “Được.”

 

Anh ấy nghĩ là, Tang Du là người trong cuộc, cho cô ấy đi giải thích với đội trưởng Thẩm cũng tốt.

 

Vốn định dẫn Tang Du đến phòng làm việc của Thẩm Bồi Xuyên, sau đó anh lại đổi đường, dẫn cô đến phòng làm việc của cục trưởng.

 

Đến cửa, lúc anh định gõ cửa thì bên trong truyền ra tiếng đồ vật rơi vỡ, động tác của Tiểu Lưu dừng lại, anh không dám gõ cửa nữa, tức giận tới mức đập đồ rồi, cơn giận này đúng là không nhỏ đâu.

 

Lúc này mà đi vào thì chẳng dí đầu vào họng súng thì là gì.

 

Thẩm Bồi Xuyên lúc này chắc đang ăn mắng rất thê thảm.

 

Tang Du đứng khá gần, cô cũng nghe thấy âm thanh đó, cô lại gần gõ cửa.

 

Lỗi lầm của cô không thể để cho đội trưởng Thẩm gánh chịu được.

 

Tiểu Lưu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, anh không ngờ rằng cô lại chủ động ra gõ cửa: “Cô không nghe thấy động tĩnh bên trong à?”

 

“Tôi nghe thấy nên mới gõ cửa.” Tang Du nắm chặt tay, ngữ khí của cô càng thêm kiên định.

 

Tuy trong lòng cô rất sợ hãi nhưng cô vẫn muốn giải thích rõ ràng với cấp trên của Thẩm Bồi Xuyên.

 

“Vào đi.”

 

Lúc này bên trong truyền ra tiếng người nói, Tiểu Lưu biết không ngăn kịp nữa rồi.”

 

Lúc này Tiểu Lưu thấy hơi hối hận, không biết có gây rắc rối cho Thẩm Bồi Xuyên hay không, anh bất lực nhìn Tang Du, chỉ có thể cầu trời chuyện này sẽ không quá nghiêm trọng.

 

“Cô vào trong đi.” Tiểu Lưu đứng bên cạnh, nhường chỗ cho cô vào.

 

Tang Du liếc nhìn Tiểu Lưu, lấy hết dũng khí đẩy cửa vào, chiếc ghế văn phòng màu tối ngay ngắn gọn gàng, trông vô cùng nghiêm túc.

 

Lúc nhìn thấy Tang Du bước vào, Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày lại, không ngờ rằng cô lại xuất hiện ở đây.

 

Anh nghiêm nghị nói: “Chỗ này không có chuyện của cô, ra ngoài.”

 

Tang Du đứng mép cửa, hai tay nắm chặt vào nhau, nội tâm căng thẳng thậm chí còn thấy sợ hãi khi đối diện với nhân vật như cục trưởng Tùng, nhưng cô không chùn bước: “Việc do tôi gây ra, tôi cảm thấy nên giải thích rõ ràng với lãnh đạo của anh.”

 

“Haha.” Cục trưởng Tùng cười một tiếng: “Được thôi, nếu Thẩm Bồi Xuyên đã không tình nguyện nói, vậy thì cô nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

 

“Chuyện này không liên quan đến Thẩm Bồi Xuyên.” Tang Du ngẩng đầu nhìn cục trưởng Tùng: “Tất cả đều là tôi chủ động.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK