Lý Tĩnh vẫn rất thích Lâm Tử Lạp.
Trừ chuyện của Trình Dục Tú khiến bà thất vọng, những thứ khác, bà không có gì để bắt bẻ.
Nếu không phải Văn Khuynh có khúc mắc nhiều năm với Trình Dục Tú, cũng chưa chắc sau này đã quyết định quyết liệt chia rẽ Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch như thế.
Lâm Tử Lạp hoảng hốt, chẳng lẽ bọn họ biết rồi?
Cô hoảng hốt, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh: “Con không thân thiết với bà ấy…”
Lý Tĩnh lại thở dài một hơi, nếu bà không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Lâm Tử Lạp và Trình Dục Tú ở chung, bà chắc chắn sẽ tin tưởng Lâm Tử Lạp.
Bà nặng nề nói: “Cảnh Hạo là con trai của Văn Nhàn, là người thừa kế duy nhất của nhà họ tông, thân phận không cần phải nói. Nhưng nó cũng là cháu trai duy nhất của Văn Khuynh, là đứa con duy nhất của em gái cùng mẹ với Văn Khuynh, quan tâm chăm sóc với nó thì khỏi phải nói rồi, nhưng con thì khác…”
Lâm Tử Lạp là người nhà họ Lâm, mà nhà họ Lâm đã cửa nát nhà tan, hiện tại chỉ còn mỗi cô, đã không có ưu thế gia cảnh gì nữa rồi.
Cô còn thân thiết với Trình Dục Tú, chính là không đồng lòng với Tông Triển Bạch.
Đó chính là điều mà Lý Tĩnh và Văn Khuynh thất vọng nhất.
Nếu như cô có thể phân biệt rõ đúng sai thị phi, thì không thể nào gần gũi với Trình Dục Tú được.
Tảng đá trong lòng Lâm Tử Lạp chợt buông lỏng, nghe ý Lý Tĩnh là đã xác định Tông Triển Bạch do Văn Nhàn sinh rồi à?
Chỉ cần không bị Văn Khuynh phát hiện, đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện lớn gì.
“Con biết.” Lâm Tử Lạp nghe được ra ý trong lời nói của Lý Tĩnh.
Đại khái là thân phận của Tông Triển Bạch quý giá, còn cô thì không.
Nhà họ Lâm lụi bại, có thể nói là cô không có chỗ nương tựa, không có Tông Triển Bạch bao bọc, cô chẳng là cái thá gì.
Cô hiểu rõ.
Chỉ là không cảm nhận được ý sâu hơn nữa mà thôi.
“Ta chợt nhớ, ta còn chuyện khác, chuyện ăn cơm, lần sau ta lại mời con.”
Lý Tĩnh không đành lòng lừa gạt Lâm Tử Lạp, khiến cô hiểu lầm Tông Triển Bạch.
Bà biết mình xúc động, hơn nữa Văn Khuynh có thể tức giận, nhưng bà vẫn không thể chia rẽ cô và Tông Triển Bạch được.
Lý Tĩnh đi vội vàng, Lâm Tử Lạp chưa kịp giữ lại. Cô có thể cảm giác được, Lý Tĩnh hình như không đơn giản là tìm cô ăn cơm mà còn có mục đích khác.
Cô không biết Lý Tĩnh đã đạt được mục đích hay chưa.
Trong lòng chợt tuôn ra nỗi bất an, tim hơi hốt hoảng, buồn bực khó thở.
Cô ôm ngực đứng trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn đường phố, nhìn người đến người đi.
Hồi tưởng lại mỗi một câu nói của mình với Lý Tĩnh, xem xem có chỗ nào không ổn.
Hết thảy chẳng được mấy câu, có vẻ như không có gì không ổn cả.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy mất mát.
Thời gian cô về nước còn chưa đến một năm, thế nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện, dường như mỗi chuyện đều có liên quan đến cô.
Mỗi một chuyện đều ngoài dự liệu, tốt, xấu, không chịu khống chế.
Cô từ từ nhắm mắt lại, muốn để mình tỉnh táo hơn.
Không gian yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đập, thình thịch…
Một sự ấm áp chợt vây quanh cô từ đằng sau, cô đột nhiên mở to mắt, quay đầu…”
Một sự ấm áp chợt vây quanh cô từ đằng sau, cô đột nhiên mở to mắt, quay đầu… Tầm mắt là một khuôn mặt mà cô đã quen thuộc đến mức khắc vào trong tim.
Rõ ràng chẳng xảy ra chuyện gì cả, rõ ràng mọi thứ đều tốt.
Không biết vì sao, trong lòng cô cảm thấy bất an, giống như có một cái hố, ngực trống rỗng, muốn tìm một thứ gì đó để lấp đầy chỗ trống.
Cô quay người, nhào vào trong ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn.
Tông Triển Bạch hạ mắt vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Hắn cảm giác được, hôm nay cảm xúc của cô không bình thường.