Chương 239:
“Đây là cuốn sách tôi thích nhất.” Bạch Dận Ninh lấy ra một cuốn sách từ dưới cùng của kệ, nó rất dày và có bìa màu xanh lam. Anh ấy đưa nó cho Lâm Tử Lạp, lúc đưa qua thì không cẩn thận đụng vào một khung hình trên bàn đọc sách.
Lâm Tử Lạp cũng không cố tình nhìn lén người trong bức ảnh là ai, cô chỉ vô tình liếc qua, cuối cùng không thể dời mắt.
Dục Tú.
Mẹ kế của Tông Triển Bạch.
Tại sao ảnh của bà ấy lại xuất hiện trên bàn đọc sách của Bạch Dận Ninh?
Họ có quan hệ gì?
Hàng ngàn suy nghĩ bay tán loạn trong đầu cô như những con ruồi nhặng không đầu không đuôi.
Bạch Dận Ninh âm thầm quan sát những thay đổi trong nét mặt của Lâm Tử Lạp. Đúng như dự đoán, khi nhìn thấy người trong bức ảnh, vẻ mặt của cô đã thay đổi.
Sau đó ánh mắt anh ấy lại dời sang cổ tay của Lâm Tử Lạp. Anh ấy cầm khung hình lên và nhìn người phụ nữ trong ảnh, người phụ nữ trong ảnh cũng đeo chiếc vòng ngọc đó.
Qua phản ứng của Lâm Tử Lạp, anh ấy đã chắc chắn suy nghĩ của mình.
“Bà ấy là?” Lâm Tử Lạp buột miệng thốt lên.
Điều này thật kỳ lạ. Đọc nội dung chuẩn tại truyen3.one nhé cả nhà! vô truyen3.one nằm ngay mặt tiền.
Tại sao ảnh của Dục Tú lại xuất hiện ở đây?
Bạch Dận Ninh tiếp tục đưa cuốn sách trong tay anh ấy qua: “Cô có thể đọc nó lúc rảnh rỗi, nó rất thú vị.”
Anh ấy cố tình thay đổi chủ đề.
Mặc dù anh ấy cố tình thăm dò phản ứng của Lâm Tử Lạp khi nhìn thấy bức ảnh để xác định suy đoán của mình, nhưng cũng không muốn nói với cô về nó.
Lâm Tử Lạp liếc nhìn Bạch Dận Ninh, cô đã nhận ra được rằng có vẻ như anh ấy đối xử đặc biệt với cô là vì Dục Tú.
“Thế nào, cô không thích sách tôi giới thiệu à?” Bạch Dận Ninh chưa rút tay lại, cuốn sách vẫn nằm trong tay anh ấy và giữ tư thế đưa cho cô.
Lâm Tử Lạp nhận lấy cuốn sách vì lễ phép: “Cảm ơn, tôi sẽ nghiêm túc đọc nó.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt cô chạm vào khung hình được cầm lên, sau đó lại nhìn sang Bạch Dận Ninh: “Tôi nghe Tiểu Liễu nói trong nhà chỉ có một mình anh thôi.”
Mặt Bạch Dận Ninh khẽ biến sắc, sau đó bình thường trở lại, anh ấy cười mỉm: “Đúng vậy.”
Đơn giản rõ ràng, không chút dư thừa.
Lâm Tử Lạp biết anh ấy cố tình né tránh.
Cốc cốc…
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Liễu đứng bên ngoài: “Cậu chủ, cô Lâm, đồ ăn đã chính rồi.”
“Đi thôi.” Bạch Dận Ninh đẩy xe lăn tới trước mặt cô và vươn tay ra: “Vịn tôi đi.”
Lâm Tử Lạp không giơ tay ra ngay, mà là hơi chần chừ: “Tôi kêu Tiểu Liễu đỡ tôi…”
“Cô đang từ chối tôi đấy à? Cô không cảm thấy không quá thích hợp khi làm ân nhân của mình khó xử sao?” Bạch Dận Ninh khẽ nhướng mày, nụ cười vẫn như cũ, chỉ là lời nói khá đáng sợ khiến Lâm Tử Lạp không tiện từ chối.
Lâm Tử Lạp vươn tay ra vịn vào tay Bạch Dận Ninh. Mặc dù anh ấy ngồi xe lăn, nhưng Lâm Tử Lạp cảm nhận được cơ thể anh ấy rất rắn chắc, chắc hẳn bình thường anh ấy đã tập luyện rất nhiều. Bạch Dận Ninh giãn mày lại bình thường và lăn xe lăn đi. Khi tới cửa, Lâm Tử Lạp nắm lấy tay cửa và kéo cửa phòng ra, Tiểu Liễu còn đứng ngoài cửa, vừa thấy Lâm Tử Lạp vịn Bạch Dận Ninh thì vội vàng vươn tay ra…
Lời chưa ra khỏi miệng, cô ấy đã chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Bạch Dận Ninh. Tiểu Liễu hậm hực rút tay lại rồi xoay người rời đi.
Đến phòng ăn, Bạch Dận Ninh kéo ghế giúp Lâm Tử Lạp: “Đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi cùng nhau ăn tối.”
Ngoài mặt Lâm Tử Lạp cười cười, nhưng trong lòng thì nghĩ: Chúng ta không quen nhau, vả lại cũng mới biết nhau không bao lâu.
Trong lúc Tiểu Liễu bưng đồ ăn lên bàn, thỉnh thoảng có liếc nhìn Lâm Tử Lạp. Lâm Tử Lạp rất xinh đẹp, thảo nào cậu chủ lại đối tốt với cô.
“Tiểu Liễu, anh bảo em làm món canh xương hầm, em không làm à?” Bạch Dận Ninh chậm rãi trải chiếc khăn ăn lên đùi.