Hơn nữa Trình Dục Tú và Lâm Tử Lạp đều biết.
Cái người Bạch Dận Ninh này rốt cuộc là ai?
Lý Tịnh trong lòng không ngừng căm phẫn, tai nạn xe là có người cố ý gây nên.
Lúc cố cô suýt thì dọa chết, may mà không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị thương ở cánh tay.
Bà lén lút ngoảnh đầu nhìn Trình Dục Tú, bà xưng hô thân thiết với Tông Triển Bạch như vậy, hơn nữa giọng điệu giống như nói với con đẻ của mình.
Lúc đầu Trình Dục Tú gả cho Tông Khải Phong là có sự đồng ý của Văn Khuynh, phải lấy sự nghiệp tổ tiên để lại của nhà họ Trình đổi làm điều kiện, còn nữa đó chính là không thể sinh con cho Tông Khải Phong.
Chẳng lẽ bà coi Tông Triển Bạch là con đẻ của mình?
Bà cũng là một người mẹ, nhưng dù có lương thiện đến đâu thì cũng không thể coi con của người khác là con mình được.
Nhưng vừa nãy Trình Dục Tú rõ ràng chính miệng coi Tông Triển Bạch như con ruột của mình.
Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, lúc đầu Trình Dục Tú can đảm bao nhiêu, yêu Tông Khải Phong biết bao mới có thể ngay cả tài sản gia tộc truyền lại cũng không cần, chỉ muốn gả?
Hiện tại nghĩ lại chỉ dựa vào tình yêu, dường như cũng không thể khiến một người từ bỏ gia tộc, từ bỏ cơ hội làm một người phụ nữ hoàn chỉnh. Truy cập trực tiếp truyen3.one đọc bản chuẩn ngay mặt tiền nhé cả nhà!
Phụ nữ cả đời không sinh con, cuối cùng vẫn là có thiếu sót.
Nếu như Tông Triển Bạch là con của bà…
Bà không dám tiếp tục suy diễn, trong này rốt cuộc giấu bao nhiêu bí mật.
Cô lợi dụng hành động uống nước tiếp tục nghe.
Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện liên quan đến Tông Triển Bạch nữa, chủ đề toàn là hai đứa bé, Lý Tịnh cảm thấy cảm thân không còn có thể nghe được thông tin gì quý giá nữa liền đứng dậy đi ra từ cửa sau.
Ra khỏi tiệm bánh ngọt, bà liền lập tức gọi điện thoại cho Văn Khuynh.
“Lúc nào ông về?” Giọng nói của cô có chút gấp gáp.
Bác sĩ nói ông cần phải tĩnh dưỡng nhưng ông không chịu ở bệnh viện, nói chỉ là vết thương ở cánh tay, cũng không vướng bận đi lại nên xuất viện rồi.
Ông vừa mới quan sát xong diễn tập, vừa về đến phòng làm việc đã nhận được điện thoại của Lý Tịnh, Lý Tịnh vẫn là một người rất thận trọng, rất ít khi cuống cuồng gọi điện cho ông như vậy, ông cởi bỏ nút cổ áo ra, nhìn đồng hồ một cái: “Khoảng năm giờ, con trai của em lại gây chuyện à?”
Thường Lý Tịnh lo lắng như này thì đến tám chín phần là vì con trai của họ, ngoài con trai ra cũng chẳng có chuyện gì có thể khiến bà sốt ruột như vậy.
“Không phải, đợi anh về rồi nói, nhớ là về sớm vào đấy, tôi đợi ông.” Nói xong Lý Tịnh tắt máy, gọi một chiếc xe về nhà.
Văn Khuynh nhìn điện thoại vừa mới tắt, đặt xuống, ấn đường hơi nhăn lại, không phải chuyện của con trai thì chuyện gì mà khiến bà lo lắng đến mức này?
Văn Khuynh không yên tâm, chưa đến năm giờ đã về nhà, Lý Tịnh đang ở nhà đợi ông.
Nhìn thấy ông đi tới, Lý Tịnh đi đến, giúp ông cời áo khoác ngoài ra: “Bác sĩ đã nói ông cần phải nghỉ ngơi cơ mà, nhỡ máu chảy không cầm được thì sao.”
Văn Khuynh nhìn bà một cái, trả lời từng câu một: “Muốn nói chuyện gì với tôi à?”
“Hôm nay em tới tiệm bánh ngọt RO, có gặp Trình Dục Tú…””
Đối với người phụ nữ này, Văn Khuynh không muốn nghe, chỉ luôn cảm thấy cái chết của Văn Nhàn có liên quan gián tiếp đến bà.
Muốn biết lúc đầu Trình Dục Tú và Tông Khải Phong yêu nhau, Văn Nhàn vừa mới sinh đẻ Tông Triển Bạch.
Sau đó không phải ông đem người phụ nữ Trình Dục Tú đó giấu đi, thì Văn Nhàn mới có thể yên ổn sống cùng Tông Khải Phong vài năm.
Về sau bị Văn Nhàn phát hiện ông giấu người, bắt ông phải thả người , cũng vì Văn Nhàn quá lương thiện nên ông khôn có cách nào cự tuyệt em gái nên mới thả Trình Dục Tú ra.
Vì vậy sau khi Văn Nhàn qua đời, lúc Trình Dục Tú và Tông Khải Phong kết hôn, ông mới đề nghị những yêu cầu kia, chỉ là không ngờ được rằng Trình Dục Tú sẽ đồng ý.
Đến tận bây giờ ông vẫn như trước đây cảm thấy Trình Dục Tú chính là khắc tinh của Văn Nhàn, nếu không thì tại sao khi bà được thả ra không lâu Văn Nhàn liền…
Nghĩ đến em gái, ông luôn cảm thấy đau đớn.
Ông hừ lạnh một tiếng: “Đều sống ở thành phố B, thỉnh thoảng gặp nhau cũng là chuyện bình thường.”
Lý Tịnh đỡ ông ngồi vào ghế sofa: “Cô ta không phải đi một mình, mà còn dẫn theo hai đứa bé, hơn nữa…”