Chương 299:
Từ đó khiến Tông Triển Bạch trân trọng Lâm Tử Lạp hơn, sau này cũng đối xử với cô tốt hơn.
Đợi đến khi quay về, bọn họ có thể ở chung bốn người một nhà, vô cùng hạnh phúc.
Bạch Dận Ninh cho rằng anh ấy đang lợi dụng Lâm Tinh Tuyệt, nhưng lại không biết thông minh nhưng lại bị rơi vào chiêu của Lâm Tinh Tuyệt.
Không phải Bạch Dận Ninh ngốc, mà là Lâm Tinh Tuyệt chỉ có năm tuổi, anh ấy không ngờ một đứa trẻ năm tuổi lại có sự sâu sắc đến như vậy.
“Trời lạnh rồi, sao chưa mặc ấm mà cháu đã ra ngoài?” Bạch Dận Ninh thu lại sự phẫn nộ vừa rồi, trên mặt anh lại khẽ mỉm cười.
Lâm Tinh Tuyệt cúi đầu nhìn đồ mình đang mặc, cậu bé cười ha ha: “Ra ngoài vội quá nên cháu quên mặc, chú Bạch ở một mình bên ngoài ạ?”
Cậu bé cố ý hỏi như vậy, thực ra cậu bé đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của họ rồi.
“Ba của cháu.” Bạch Dận Ninh nhìn cậu bé: “Cháu có suy nghĩ gì về ba của cháu không?”
“Lúc đầu ba bỏ rơi chúng cháu, cháu đương nhiên có định kiến với ba, hơn nữa còn có định kiến lớn chứ.”
Bạch Dận Ninh cười: “Nhưng anh ta vẫn là ba của cháu.”
Lâm Tinh Tuyệt cố ý lờ đi, cậu bé nhàn nhạt nói: “Ai biết được chứ.”
Cậu bé chuyển chủ đề: “Chú có muốn cháu đẩy về phòng không ạ?”
“Không cần, chú tự đi được.”
Lâm Tinh Tuyệt tránh ra một bên để Bạch Dận Ninh đi trước, đợi đến khi anh ấy xoay chiếc xe lăn, hướng về phía căn phòng, cậu bé mới chậm rãi nhấc chân đi theo sau, vừa đi vừa nhìn Bạch Dận Ninh, cậu bé chỉ lợi dụng người đàn ông này để khiến Tông Triển Bạch biết mami cứng đến đâu, để đối xử tốt với mami, chứ nó không muốn mami tìm một người què.
Cậu bé sẽ không chấp nhận mami đến với người này.
Lâm Tinh Tuyệt thở dài một hơi thật sâu, tuy cậu bé tức giận Tông Triển Bạch, nhưng nó vẫn mong anh có thể đến với mami.
Chỉ có ba mẹ ruột ở bên thì đó mới gọi là gia đình.
Điều này nó rõ ràng hơn ai hết.
Hiện giờ cậu bé đang lo lắng, liệu chuyện này có nằm trong tầm kiểm soát của nó không.
Dù gì nó cũng là một đứa trẻ, năng lực cũng có hạn thôi.
Vừa đi vừa suy tư, lúc này cậu bé mới về đến phòng, tuy nội thất trong phòng đơn giản nhưng lại phòng trọ lại rất yên tĩnh, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Cậu bé nằm lên giường, hai tay dang rộng ra giường, cậu bé lẩm bẩm: “Khi nào mami mới có thể quay lại chứ.”
Cậu bé nhớ mẹ rồi.
Cót két…
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, cậu bé lập tức nhìn về phía cửa.”
Nhìn thấy Tông Triển Bạch, Lâm Tinh Tuyệt căng thẳng hơn hẳn, không biết đó có phải là do cậu bé đã làm “việc khuất tất” gì không.
“Sao ba lại ở đây?”
Tông Triển Bạch bước vào, anh phớt lờ câu hỏi của cậu, nhưng lại đến ngồi bên giường, Lâm Tinh Tuyệt vừa định tránh ra thì bị Tông Triển Bạch giữ chặt lấy vai: “Con không thích ba đến thế à?”
“Không ạ.” Lâm Tinh Tuyệt lập tức phủ nhận.
“Con làm gì ba đều thấy rõ…”
“Ba nói gì con nghe không hiểu!”
Tông Triển Bạch còn chưa nói xong thì Lâm Tinh Tuyệt đã lập tức ngắt lời.
Đôi tay bé nhỏ của cậu đặt trên giường, nắm chặt lấy thành giường, cậu bé trong sáng bỗng trở nên nhăn nhó.
Cậu bé làm những việc ấy, Tông Triển Bạch sao có thể biết được chứ?
Tông Triển Bạch xoa đầu của cậu bé: “Con lợi dụng Bạch Dận Ninh, để anh ta tranh mami với ba đúng không?”