Chương 661:
Lâm Tử Lạp bóp chiếc má phúng phính của cậu bé, gương mặt đẹp đẽ bị cô bóp cho méo xẹo lại: “Con là con trai của mẹ, mẹ muốn ôm con trai của mẹ ngủ, làm gì có ai dám ý kiến gì chứ?”
“Hi hi…”
Lâm Tinh Tuyệt xà vào lòng Lâm Tử Lạp cười lén.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Lâm Huệ Tinh nghe thấy Lâm Tinh Tuyệt muốn ngủ cùng Lâm Tử Lạp, cô bé không thích như vậy, nó cũng muốn ngủ cùng hai người.
Cô bé ôm chặt lấy chân của Lâm Tử Lạp không buông, sau đó nhìn cô cũng nịu: “Mami, con không biết đâu, con cũng muốn ngủ cùng mami, mami được lừa con, chỉ ôm một mình anh trai con đi ngủ.”
Lâm Tử Lạp cúi người ôm cô bé lên nói: “Được, tối hôm nay mami sẽ ngủ cùng hai đứa.”
Cô bé vui vẻ mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn có chút uất ức trong đó: “Đã lâu rồi mami chưa ôm con ngủ, chưa kể chuyện cho con nghe, mami bị một mình anh trai con độc chiếm rồi.”
Trình Dục Tú bê một đĩa hoa quả đầy từ nhà bếp đi ra, bà nghe thấy giọng nói của Lâm Huệ Tinh, bà còn tỏ ra tủi thân hơn: “Bà chưa kể chuyện cho cháu nghe à?”
Cô bé phân biệt rất rõ ràng: “Bà kể là bà kể, mami của con kể là mami kể, không giống nhau đâu.”
Trình Dục Tú tốt với cô bé, bó bằng lòng đi cùng với Trình Dục Tú, nhưng nó vẫn xoắn Lâm Tử Lạp hôn, lúc nhỏ Lâm Tử Lạp ngày nào cũng kể chuyện cho nó nghe.
Cuối cùng thì nó vẫn gắn bó với Lâm Tử Lạp hơn.
“Sao lại không giống nhau?” Trình Dục Tú cố ý châm chọc.
Đột nhiên bà biết được, tình cảm của mẹ con ruột thịt với nhau là loại tình cảm mà không ai thay thế được.
Cô bé chu miệng, nghĩ một lúc lâu mới nói: “Con là con của mami sinh ra, chứ không phải do bà sinh ra.”
Lúc này Tông Triển Bạch mở cửa bước vào, vừa hay nghe thấy lời này của con gái, anh mỉm cười.
“Ba.” Cô bé duỗi chân muốn đứng xuống, Lâm Tử Lạp cúi người đặt cô bé xuống, chân nó cuống cuồng lên, lao vào người Tông Triển Bạch, lại còn hớn hở gọi ba không ngừng nữa.
Tay của Tông Triển Bạch cầm áo khoác ngoài, Lâm Tử Lạp qua đó, cô cầm lấy áo khoác của anh treo lên móc quần áo.
Anh cúi người ôm cô bé lên, anh muốn cưng nựng nó nhưng nghĩ tới việc chính mình vừa ra ngoài về vẫn chưa rửa tay, anh liền đặt tay xuống.
“Ba ơi, mami nói hôm nay mami muốn ôm anh con ngủ.” Cô bé tủi thân nói.
Tông Triển Bạch cay mày, ánh mắt quét qua một lượt chứ không chỉ nhìn riêng mình Lâm Tử Lạp, anh đến sofa cần đĩa hoa quả lên ăn.
Con gái cũng được đặt xuống dưới sofa để anh đi rửa tay.
Lúc anh ra, Trình Dục Tú ân cần hỏi anh: “Ăn cơm chưa?”
Anh không ngẩn lên nhìn bà mà chỉ nhàn nhạt đáo một tiếng ừm.
Cách giao tiếp như vậy đã làm bà quá mãn nguyện rồi, bà có hỏi, anh có đáp, không phải là những phản ứng như trước đây.
Bà cởi chiếc tạp dề ra rồi vào phòng đọc sách.
Để nhường khôn gian riêng tư cho bọn họ.
Tông Triển Bạch ngồi trên ghế sofa, anh ôm con gái lên ngồi trên đùi mình, sau đó lấy tay vân vê lọn tóc bên tai cô bé: “Con vừa nói con là do ai sinh ra?”
Cô bé thành thật đáp: “Mami sinh ạ.”
“Vậy con có biết một mình mẹ con cũng không thể sinh ra con được không?”
Lâm Huệ Tinh chớp chớp mắt không hiểu, cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhưng vẫn không nghĩ ra, rõ ràng nó là do một mình mẹ sinh ra mà nhỉ?
“Con là do mami sinh ra.” Nó còn nhấn mạnh: “Một mình mami sinh ra.”
“Không tin thì con đi hỏi mami xem, không có ba, mami không thể sinh ra con được.” Mắt anh chợt loé qua một nụ cười phóng đãng.
Lâm Tử Lạp ở bên cạnh, trong miệng đang ăn quả cherry, thiếu chút nữa là nhổ ra ngoài.
Cô bé không hiểu được chuyện ấy, nó ngây thơ đi hỏi Lâm Tử Lạp: “Mami, con là do mami một mình sinh ra đúng không, không liên quan gì tới ba đúng không ạ?”
Lâm Tử Lạp trừng mắt nhìn Tông Triển Bạch, cái người này…
Cô ôm con gái lên: “Mami đi tắm cho con nhé.”