Chương 323:
Của ai chứ?
Của anh sao?
Anh và Trình Dục Tú đều có mâu thuẫn trong lòng.
Không biết phải đối mặt với điều ngoài ý muốn này thế nào, không biết phải có tâm trạng gì.
“Đã được bao lâu rồi?” Hai tay anh nắm chặt.
“9 tuần.”
Bác sĩ nói: “Tâm trạng cô ấy không tốt, không có lợi cho việc mang thai, phải tĩnh dưỡng, phải ở bên động viên.”
Tông Khải Phong đã hiểu.
Sau đó đưa cô vào phòng bệnh.
Bác sĩ lại nhắc nhở một số việc cần chú ý: “Cô ấy bị ra máu, nhất định là không thể xuống giường đi bộ, không thể làm việc, hơn nữa không được cuộc sống vợ chồng.”
Bác sĩ lầm tưởng bọn họ là vợ chồng, cho nên nói chuyện rất trực tiếp.
Tông Khải Phong mất tự nhiên ho nhẹ một cái lạnh nhạt nói: “Tôi biết.”
Giao phó xong, bác sĩ và y tá rời đi.
Trình Dục Tú cảm thấy mình may mắn giả bộ ngủ, nếu không, cũng không biết phải đối mặt với Tông Khải Phong thế nào.
Thật sự khó khăn.
Cho dù như vậy, mặt cô vẫn đỏ lên.
Nóng hừng hực, giống như bị mặt trời thiêu đốt.
Tông Khải Phong còn rơi vào hoàn cảnh bất thình lình “niềm vui bất ngờ”, không biết phải làm sao.
Anh đứng yên thật lâu ở cửa sổ, rất lâu, Trình Dục Tú mấy lần còn nghĩ là anh đã rời đi.
Cô biết, giờ phút này trong lòng anh có lẽ cũng rối bời.
Reng reng.
Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện lên hai chữ Văn Nhàn, anh bình lĩnh nhận điện thoại: “A lô.”
“Là em, ba nói anh đến đây một chuyến.”
Ông cúp mắt xuống nhàn nhạt nói: “Được.”
Nói xong anh ngắt điện thoại, lại gọi điện thoại đến biệt thự sai người đến chăm sóc Trình Dục Tú, bác sĩ nói cô không thể đi bộ, bên cạnh cần có người chăm sóc.
Sắp xếp xong, anh mới ra cửa.
Văn Nhàn ở nhà quá lâu, Văn Cẩn cho là cô ấy và Tông Khải Phong lại có xích mích, cũng không nói rõ, chỉ nói muốn Tông Khải Phong cùng anh uống một ly, để cho Văn Nhàn gọi điện thoại cho Tông Khải Phong mời đến nhà.
Quả nhiên, vừa ngồi xuống, Văn Cẩn đã mở miệng: “Khải Phong, con và Văn Nhàn kết hôn mặc dù thời gian chưa lâu, nhưng Văn Nhàn ở nhà cũng đã hai tháng, con không đến thăm nó cũng không tới đón nó, hai người có giống vợ chồng nữa không?”
Văn Nhàn trợn to hai mắt, không ngờ ba mình lại bỗng nhiên nói như vậy, liền vội vàng giải thích: “Ba, là con ở đó không quen mới trở về, Khải Phong bề bộn nhiều việc, ba gọi anh ấy đến chỉ để nói cái này sao?”
Văn Cẩn liếc mắt nhìn con gái: “Người đã gả đi rồi, đến ba cũng không cần nữa sao?”
“Không phải…” Văn Nhàn muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào.