Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Triển Bạch đồng ý, Quan Kình rời đi thì anh cũng quay lại phòng bệnh.

 

Mặc dù là phòng bệnh nhưng không gian rất rộng rãi, có cả dãy phòng bên trong. Bên ngoài thì có sofa, TV và bàn uống nước, có thể tiếp người tới thăm bệnh nhân ở đây.

 

Phía bên phải có một cánh cửa, bên trong cũng có một phòng rất rộng rãi, có cửa sổ từ sàn đến trần, tầm nhìn cũng rộng. Rèm cửa được kéo một nửa, Lâm Tử Lạp đang nằm trên giường, mái tóc dài của cô lay động dưới ánh trăng. Khuôn mặt cô như được phủ một lớp tơ mỏng, càng tôn lên vẻ dịu dàng, nữ tính của cô.

 

Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài và cong. Cô còn chưa ngủ, nghe thấy có tiếng động thì lập tức mở mắt ra.”

 

Cô cựa quậy người muốn ngồi dậy, Tông Triển Bạch bước nhanh đến đỡ cô dậy.

 

Lâm Tử Lạp dựa vào tay anh để ngồi dậy, cô hỏi: “Tô Trạm về rồi ạ?”

 

Tông Triển Bạch đặt một cái đệm sau lưng cô và nói: “Cậy ấy về rồi, sao em không ngủ thêm chút nữa?”

 

Lâm Tử Lạp hơi đờ đẫn: “Lát nữa còn có một đợt kiểm tra nữa nên em không ngủ được. Em hơi khát nước.”

 

Tông Triển Bạch rót cho cô một cốc nước ấm, cô cầm lấy uống được gần nửa rồi để cốc lại trên tủ đầu giường, cô hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”

 

Cô vừa nói xong thì có người gõ cửa, là y tá tới nhắc bọn họ sắp phải đi kiểm tra.

 

Tông Triển Bạch bế cô ra khỏi giường, đi vào phòng kiểm tra.

 

Các bệnh viện khác thường làm kiểm tra vào ban ngày nhưng ban ngày đông người nên phần kiểm tra hàng ngày của Lâm Tử Lạp được xếp vào buổi tối. Như thế cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.

 

Chủ yếu là kiểm tra sự thay đổi của tử cung, có thể nhìn thấy rõ tử cung qua việc siêu âm bốn chiều, trong quá trình kiểm tra còn có thể nhìn thấy hình dạng của em bé.

 

Mỗi lần kiểm tra Lâm Tử Lạp đều muốn xem em bé nhưng Tông Triển Bạch lại không cho cô xem.

 

Hình ảnh siêu âm của đứa bé rất xấu, đến cả Tông Triển Bạch cũng chê nên anh không muốn cho Lâm Tử Lạp xem, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

 

Anh cảm thấy rất khó hiểu, anh và Lâm Tử Lạp đều đẹp như vậy sao đứa trẻ có thể xấu vậy chứ?

 

Mỗi lần bác sĩ kiểm tra, anh đều cau mày lắc đầu.

 

Lâm Tử Lạp không hiểu vì sao nên cứ nhìn anh chằm chằm.

 

Bác sĩ nói: “Anh nhìn xem, tử cung mỏng chỉ còn 0,4 mm thôi. Như vậy rất dễ xảy ra những tình huống nguy hiểm.”

 

Tông Triển Bạch rất căng thẳng, anh muốn sinh sớm luôn từ bây giờ để giảm những tổn hại cho cơ thể Lâm Tử Lạp nhưng cô nhất quyết muốn đợi đến tháng thứ 8. Cô nói như thế con sẽ cứng cáp hơn, nếu không sau này con sẽ không được khỏe mạnh.

 

Sinh vào tháng thứ tám cũng đã là sớm hơn bình thường hơn một tháng rồi.

 

“Có chuyện gì xảy ra thì nhớ gọi y tá.” Trong bệnh viện luôn có bác sĩ trực 24/24 giờ nên khi có chuyện gì xảy ra, bọn họ sẽ chuẩn bị cho cô sinh mổ ngay.

 

Tông Triển Bạch bế Lâm Tử Lạp trở lại phòng bệnh, Lâm Tử Lạp quàng tay qua cổ anh, hỏi: “Sao mỗi lần em làm kiểm tra, anh lại có thái độ kì lạ vậy?”

 

Tông Triển Bạch hỏi: “Có sao?”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu khẳng định: “Có đấy.”

 

Tông Triển Bạch nói: “Là anh lo lắng cho em thôi.”

 

Lâm Tử Lạp không tin lắm.

 

Vì anh muốn cô yên tâm nên lúc nào anh cũng thoải mái, kể cả có lo lắng thì anh cũng không thể hiện ra trước mặt cô. Thái độ kì lạ này của anh bắt đầu xuất hiện từ sau khi anh nhìn bác sĩ kiểm tra cho cô.

 

Cô cũng không biết rốt cuộc anh nhìn cái gì.

 

Cô nghĩ có cơ hội thì cô sẽ hỏi thử bác sĩ.

 

Giường trong phòng bệnh này rộng hơn so với những giường bệnh khác nhiều nên buổi tối Tông Triển Bạch đều ôm cô ngủ, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh cũng phát hiện kịp thời.

 

Buổi sáng bà Trang Kha Nguyệt có tới đưa cơm, cơm của bệnh viện không đủ chất dinh dưỡng nên ba bữa trong ngày của Lâm Tử Lạp đều do bà đưa tới.

 

Buổi sáng khi Lâm Tử Lạp đang ăn sáng, Tông Triển Bạch nhận được điện thoại của Quan Kình rồi ra ngoài nghe.

 

“Tôi không thuyết phục được cô ấy.” Quan Kình chỉ nói ra mấy chữ đơn giản.

 

Đêm qua lúc Quan Kình trở về, anh thấy Cố Huệ Nguyên đang mặc áo sơ mi của anh, ngồi cạnh cửa sổ với điếu thuốc trên tay.

 

Quan Kình không biết chuyện Cố Huệ Nguyên biết hút thuốc. Anh bước tới, cầm lấy điếu thuốc trên tay cô rồi hỏi: “Sao cô không đi ngủ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK