Chương 279:
Sắc mặt Bạch Dận Ninh khó coi.
Đây là sắc mặt khó coi nhất của hắn mà Lâm Tử Lạp nhìn thấy được từ khi quen hắn tới nay.
Diêu Thanh Thanh xám xịt cả mặt, còn khó coi hơn cả Bạch Dận Ninh.
Cô nhân viên thấy chuyện bại lộ, muốn chạy trốn lại bị Thẩm Bồi Xuyên ngăn lại: “Đi vội vậy làm gì?”
“Đều là các người làm giả, muốn hãm hại tôi!” Cô nhân viên kiên quyết không thừa nhận.
Thẩm Bồi Xuyên mặc kệ cô ta.
Thẩm Bồi Xuyên chỉ chọn tải phần quan trọng, nhưng cứ thế mãi tận nửa tiếng sau mới có hình ảnh Lâm Tử Lạp bước vào cửa hàng.
Cô nhân viên lúc đầu thì xem thường người khác, cảm thấy Lâm Tử Lạp là người không mua nổi quần áo, về sau lại lôi kéo Lâm Tử Lạp không cho cô đi, bắt cô nhất định phải mua đồ, còn lôi Bạch Dận Ninh ra dọa, nói cô là gái…
Chỉ là Lâm Tử Lạp không nghe cô ta nói, nghe thấy tên Bạch Dận Ninh thì chấp nhận bỏ tiền cho xong.
Sau đó thì vệ sĩ xông tới.
Rất rõ ràng là thái độ của cô nhân viên này bất chính, ăn nói hàm hồ.
“Chị họ…” Đến mức này mà cô nhân viên kia còn muốn giảo biện: “Chị họ, đây đều là bọn họ làm, muốn hãm hại em, chị tuyệt đối đừng tin…”
Bốp!
Diêu Thanh Thanh xông lên, một bạt tay vung ra, cô tức giận run lẩy bẩy: “Chứng cứ vô cùng xác thực, em còn muốn chống chế sao?!”
Cô phục vụ bụm mặt, trừng mắt, dường như không ngờ chị họ sẽ đánh mình.
Nửa bên mặt cũng mất cảm giác.
“Chị, chị họ, em bị oan thật mà.” Chuyện cho tới giờ, cô ta chỉ có thể chết cũng không nhận.
Không thì cô ta toi đời.
Diêu Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, đến lúc này rồi mà còn không biết hối cải?
Còn chết cũng không nhận?
“Em muốn chết, không ai cứu được em.” Diêu Thanh Thanh lại tỉnh táo, người mà hôm nay cô ta ‘bắt nạt’ cũng không phải là người bình thường, cô không truy cứu chỉ sợ đối phương cũng không bỏ qua.
“Thật xin lỗi.” Diêu Thanh Thanh đi đến trước mặt Bạch Dận Ninh, cúi đầu xin lỗi: “Em không biết nó ỷ vào việc em biết anh mà dùng thanh danh của anh để bắt chẹt khách…”
Bạch Dận Ninh đưa tay, không muốn nghe cô ta giải thích.
Hắn ta vẫn cười nhìn về phía Tông Triển Bạch như cũ: “Anh muốn xử lý thế nào?”
Tông Triển Bạch nhìn về phía Lâm Tử Lạp đang ngồi trên ghế sofa ôm con gái, dịu dàng vén sợi tóc rũ bên tai cô ra sau tai: “Không ai có thể tổn thương người của tôi, càng không ai có thể bắt nạt, nhục nhã người của tôi được.”
Hắn mở mắt ra, gương mặt bình tĩnh nghiêm túc ẩn giấu nụ cười: “Nhưng mà nể tình anh đã cứu vợ của tôi, chuyện này tôi không truy cứu nữa, xem như là tôi trả nợ ân tình mà Bạch tổng cứu vợ tôi.”
Nói xong, hắn khom người ôm lấy con gái trong lòng Lâm Tử Lạp, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Tử Lạp hít vào một hơi, cô không nghĩ tới chuyện sẽ thành nhu vậy.
“Chờ một chút.”
Bạch Dận Ninh gọi Tông Triển Bạch lại.
Trên mặt hắn vẫn là nụ cười quen thuộc, giờ phút này lại nhạt đi mấy phần: “Tông tổng, thủ đoạn tốt đấy, lợi dụng một chuyện nhỏ như vậy, cố ý làm lớn để trả ơn cứu…” Nói đến Lâm Tử Lạp, ngữ khí của hắn dừng một chút: “Trả ơn cứu vợ của anh.”
Tông Triển Bạch cũng không phủ nhận Bạch Dận Ninh, bởi vì lúc hắn nghe thấy cô nhân viên kia vẫn luôn nhấn mạnh rằng sau lưng cô ta có Bạch tổng là đã thầm phán định ở trong lòng, Bạch tổng kia chính là Bạch Dận Ninh.
Cho nên hắn mới cố ý làm lớn chuyện, chờ đến khi Bạch Dận Ninh ra mặt, hắn lấy ân tình không truy cứu này để trả cho ân tình Bạch Dận Ninh cứu Lâm Tử Lạp.
Hắn cũng không muốn Bạch Dận Ninh dựa vào cái ân tình này mà xuất hiện trước mặt Lâm Tử Lạp.