Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý tưởng này có vẻ khá hay.

 

“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, hôm nay Thẩm Bồi Xuyên mời chúng ta ăn cơm.” Tô Trạm vô cùng hưng phấn lên tiếng và chuẩn bị kiếm chác một bữa của Thẩm Bồi Xuyên.

 

“Hay là chúng ta ăn lẩu đi?” Lâm Tử Lạp cảm thấy lẩu cũng gần giống với lẩu cay mà Tông Triển Bạch không cho cô ăn thì ít nhất ăn lẩu cũng không sao đi?

 

Tông Triển Bạch đi tới và liếc cô một chút.

 

Cô giả vờ như không nhìn thấy cầm cốc nước trên bàn lên rồi uống một ngụm.

 

Tô Trạm nói: “Cũng được chính là mùi lẩu quá nồng liệu có làm cho cả căn phòng đều có mùi hay không?”

 

“Mở cửa sổ cho thông gió chúng ta ăn ở bên ngoài lại không phải ở trong phòng.” Tang Du đáp lại anh ta.

 

Tô Trạm lên tiếng đồng ý: “Thôi cứ quyết định như vậy đi, cậu ấy cung cấp chỗ còn tôi phụ trách gọi món cuối cùng Thẩm Bồi Xuyên trả tiền.”

 

Thẩm Bồi Xuyên lên tiếng: “Hôm nay dù cậu có gọi thịt rồng thì tôi cũng trả nổi.”

 

Tô Trạm trừng mắt với anh ấy: “Cậu cứ đợi đấy.”

 

Hôm nay nhất định phải cho cậu ấy mất máu mới được.

 

Tang Du ghé lại nhìn xem anh ta gọi món gì, Tô Trạm lùi lại một bước: “Cách tôi xa một chút đi tìm Thẩm Bồi Xuyên nhà cô ý.”

 

“Đàn ông keo kiệt sẽ không có ai thích đâu.” Tang Du tươi cười đùa giỡn.

 

Tô Trạm: “…”

 

“Tôi không cần người khác thích.”

 

“Tần Nhã cũng không thích.” Tang Du lại mở miệng nói.

 

Tô Trạm: “…”

 

Nhìn cô ấy một lúc lâu anh ta mới nhả ra được một câu: “Cô và Thẩm Bồi Xuyên nhà cô thật sự là trời sinh một đôi.”

 

Đều đáng ghét như nhau.

 

Tang Du mỉm cười: “Tôi cũng cho rằng tôi và anh ấy rất xứng đôi.”

 

Tô Trạm: “…”

 

Anh ta cảm thấy chính mình đã bị tổn thương sâu sắc: “Tang Du, cô không thể học theo Thẩm Bồi Xuyên được sẽ học phải thói xấu đấy.”

 

“Tôi lại không thấy anh ấy xấu.”

 

Tô Trạm: “…”

 

Anh ta đã không muốn nói chuyện nữa rồi sau đó cúi đầu tập trung vào việc gọi món.

 

“Chị dâu chị có muốn ăn gì không?” Tô Trạm ngẩng đầu hỏi.

 

Lâm Tử Lạp lập tức trả lời: “Có, tôi muốn ăn cá viên, da đậu phụ và tảo bẹ.”

 

Tô Trạm: “…”

 

Anh ta chớp mắt: “Chỉ thế thôi à? Cần gọi đồ đắt hơn một chút không? Chị không thể nghĩ tới muốn ăn thứ đắt tiền hơn à?”

 

Lâm Tử Lạp lên tiếng: “Tôi không nói anh cũng sẽ gọi mà không phải sao?”

 

Tô Trạm tặc lưỡi dường như cũng rất có lý.

 

“Tôi muốn ăn tiết ngan.” Tang Du vươn cổ xem Tô Trạm gọi món gì.

 

Tô Trạm ngồi trên sô pha và cất tiếng hỏi: “Cô còn muốn ăn gì nữa không?”

 

Tang Du lắc đầu.

 

Tô Trạm nhìn cô: “Tiết kiệm tiền cho chồng à?”

 

Tang Du ngồi bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên và dựa vào vai anh ấy: “Đương nhiên rồi, của anh ấy thì chính là của tôi.”

 

Tô Trạm nhìn họ và dứt khoát lại gọi thêm một chai Lafite đời năm 1982 nữa.

 

Đây chính là sự trừng phạt dành cho tội show ân ái của hai người họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK