Người mà Tông Triển Bạch không muốn nhắc tới nhất đó chính là Bạch Dận Ninh. Người này quá là si tình, đến giờ vẫn còn nhung nhớ vợ của ông, điều này khiến cho trong lòng ông cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ông ấy chẳng phải là người tốt lành gì đâu.”
Lâm Tử Lạp đi tới, ngồi lên chiếc ghế sô pha bên cạnh, hỏi: “Vì sao anh lại nói như vậy?”
Tông Triển Bạch lạnh lùng đáp: “Bạch Dận Ninh cũng không phải là người độc thân, thế nhưng ông ấy vẫn vì dục vọng ích kỷ của bản thân mà không để ý tới người khác. Một người như vậy có thể coi là người tốt hay sao?”
Lâm Tử Lạp im lặng không nói gì, vì những lời của Tông Triển Bạch khiến cho bà không thể phản bác được. Việc Bạch Dận Ninh phụ bạc Chu Thuần Thuần là sự thật.
Mặc dù trí thông minh của Chu Thuần Thuần có hơi khiếm khuyết một chút, nhưng bà ấy là người rất hiền lành. Bạch Dận Ninh không nên khiến cho cả đời này bà ấy đến cả việc làm mẹ cũng không thể cảm nhận được.
Nói nhẹ thì Bạch Dận Ninh là một kẻ si tình, còn nói nặng thì ông ấy đích thị là một tên vô trách nhiệm.
“Vẫn còn tức giận sao?” Tông Triển Bạch nhích lại gần.
Thấy thế, Lâm Tử Lạp lườm ông một cái, rồi hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.” Trong nhà không có ai, nên ông ra ngoài ăn tạm một vài thứ.
“Em đói rồi.” Bận rộn suốt từ sáng tới chiều, đúng là có chút đói bụng, Lâm Tử Lạp nói: “Sau này anh đừng có làm mấy cái trò ấu trĩ đấy nữa.”
Tông Triển Bạch đáp lại một tiếng: “Anh biết rồi.”
Lâm Tử Lạp đi vào trong nhà bếp. Lúc này, Thẩm Hâm Dao đã nấu gần xong, bà tiến lại gần: “Mẹ đã đầu hàng trước rồi.”
Trang Gia Văn đứng tựa ở một bên, hỏi: “Mẹ, mẹ với bố con cãi nhau đúng không?”
“Lát nữa là có thể ăn được mì rồi, ngậm chặt cái miệng lại cho mẹ.” Lâm Tử Lạp không hề nhìn con trai một cái, giúp đỡ con dâu nấu cơm.
Trang Gia Văn vẫn không chịu từ bỏ ý định, anh ấy muốn biết liệu bố mẹ có phải vì chuyện của Bạch Dận Ninh nên tức giận hay không.
“Mẹ ơi…”
“Con có im hay không…” Lâm Tử Lạp quay đầu lại, lời còn chưa nói xong, bà đã nhìn thấy Tông Ngôn Thần đứng ở cửa bếp.
Vừa rồi bà cứ tưởng là Trang Gia Văn gọi nên mới nói bằng cái giọng điệu đó. Bây giờ phát hiện ra là con trai cả, bà thay đổi thái độ ngay lập tức, giọng nói rõ ràng dịu dàng hơn rất nhiều: “Mắt của con đã đỡ hơn chưa?”
Tông Ngôn Thần gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ. Mẹ đang tức giận đấy ư?”
“Mẹ vừa mới nổi giận với em đó.” Trang Gia Văn vội nói: “Anh có thấy không? Mẹ rõ là thiên vị luôn, nói chuyện với anh thì rõ vẻ quan tâm săn sóc, còn em thì chỉ toàn là lớn tiếng mắng mỏ.”
“Đã chiếm được chỗ tốt lại còn thích khoe mẽ à.” Tông Ngôn Thần hơi hếch cằm lên: “Hồi còn anh còn nhỏ, mẹ cũng đâu tìm vợ cho anh từ lúc đó đâu. Nhìn em mà xem, vừa mới sinh ra chưa được bao lâu, mẹ đã sắp xếp xong xuôi hết chung thân đại sự cho rồi, vậy mà còn không biết đủ.”
Trang Gia Văn cười cười, cái này đúng thật là một món hời cho anh ấy.
Lúc cả nhà đang ăn cơm, Tông Ngôn Thần suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng: “Mẹ, con muốn ra ngoài một chuyến.”
“Con đi đâu?” Lâm Tử Lạp hỏi lại, sau đó bà lập tức hiểu rõ, Tông Ngôn Thần có thể sẽ đi tìm cô gái kia, nên bà không ngăn cản con trai nữa: “Người ta đã cứu con, mẹ còn chưa chính thức sang cảm ơn đâu. Con cứ đi tìm cô gái ấy đi.”
“Lần này con có thể nghỉ ngơi được một khoảng thời gian. Đợi sau khi con tìm được cô ấy, thì con sẽ trở về với mẹ.”
Mấy năm nay anh rất ít khi ở nhà. Về cơ bản, trong nhà chủ yếu là do Trang Gia Văn quản lí. Điểm này, trong lòng Tông Ngôn Thần vẫn luôn vô cùng biết ơn em trai mình. Tông Ngôn Thần là con trai trưởng, thế nhưng anh ấy lại không hề gánh vác trách nhiệm lớn nhất trong nhà.
“Gia Văn, hai anh em mình làm một chén chứ nhỉ?” Tông Ngôn Thần đứng dậy đi lấy rượu.
“Anh cả, con mắt của anh bị như vậy, có thể uống rượu được sao?” Thẩm Hâm Dao không quá yên tâm, quan tâm hỏi.
Lâm Tử Lạp cũng cảm thấy con dâu mình nói rất có lý: “Ngôn Thần à, mắt của con vẫn chưa khỏi hẳn, đừng nên uống rượu nữa.”
“Con với Gia Văn đã rất lâu rồi chưa được ngồi nói chuyện tử tế với nhau, khó lắm mới có được hôm nay rảnh rỗi, anh em chúng con chỉ uống một vài chén thôi. Con không sao đâu mà.” Tông Ngôn Thần cầm chén rượu tới, đặt trước mặt mình và Trang Gia Văn mỗi người một cái, sau đó vặn nắp bình, rót rượu vào.”
Trang Gia Văn biết được suy nghĩ của anh, cố ý nói đùa: “Có mì sợi và rượu, vậy anh nên làm chút thức ăn, thì có tỏ ra là anh có thành ý.”