Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 329:

 

“Xem ra anh quan tâm em ít quá rồi, sau này anh sẽ thường xuyên đến thăm em, vì đứa con của chúng ta.” Nói xong, anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại thêm một câu cuối cùng.

 

Nhưng từ phòng bệnh đi ra, quãng đường này không hề dài, rất nhanh đã đến bãi đậu xe ở dưới lầu, Tông Khải Phong ôm cô ngồi vào ghế sau, đưa tay thắt dây an toàn cho cô, lúc anh nghiêng người sang cả người Trình Dục Tú bỗng nhiên thẳng tắp dựa lưng vào ghế.

 

Tông Khải Phong nhìn cô một cái, không nói câu gì, đứng dậy đóng cửa xe lại, đến phía trước ngồi vào vị trí lái xe, khởi động xe.

 

Anh đi xe ra đường lớn, nhìn về phía sau một cái hỏi: “Chỗ nào?”

 

“Ga tàu.” Trình Dục Ôn và Bạch Hồng Phi vừa mới xuống xe thì đã gọi điện cho Trình Dục Tú, chỗ này hai người họ không có người quen nên đứng ở lối ra của ga tàu hỏa.

 

Tông Khải Phong thuận miệng hỏi: “Là anh trai à?”

 

Trình Dục Tú hồi hộp, hai bàn tay nắm chặt: “Ừm…”

 

Liên quan đến Bạch Hồng Phi cô không biết nên nói như thế nào.

 

Dù sao thì cô vẫn chưa chính thức nói lời chia tay với anh, tình cảm bao nhiêu năm nay, nói không tiếc nuối, nói không lưu luyến, nói không buồn, đều là lừa người.

 

Lúc này, lòng cô rất hỗn loạn.

 

Tông Khải Phong từ kính chiếu hậu nhìn cô, rõ ràng là có tâm sự, anh không hỏi mà lẳng lặng lái xe.

 

Rất nhanh, Trình Dục Tú xuyên qua cửa xe có thể nhìn thấy ga tàu, trên bậc thang lối ra cửa chính có hai người đang đứng.

 

Cô đều rất quen thuộc, một người là anh trai có cùng huyết thống với cô, một người là người yêu cô ngày trước.

 

Xe dừng lại, Trình Dục Tú không lập tức đi xuống mà căng thẳng siết chặt tay vịn cửa xe.

 

Tông Khải Phong dừng hẳn xe lại, xuống xe, mở cửa sau, khom người ôm lấy cô, nhưng cô theo bản năng từ chối.

 

Tông Khải Phong ngẩng đầu: “Trong bụng em là con của anh, anh không hi vọng nó có điều gì bất trắc.”

 

Giống như là đang giải thích lý do tại sao anh ôm cô, lại giống như đang đơn giản báo cho cô biết, lại có chút giống như nhắc nhở, bây giờ cô không còn tự do nữa, không thể từ chối.”

 

Trình Dục Tú ôm lấy cổ anh, như này cũng tốt, để Bạch Hồng Phi hiểu rõ.

 

Trình Dục Ôn và Bạch Hồng Phi đang đứng trên bậc thang rất nhanh liền nhìn thấy Trình Dục Tú đang được ôm đi tới.

 

Ngay cả Trình Dục Ôn cũng sững người một lúc, không nghĩ tới lần tiếp theo gặp mặt em gái lại được một người đàn ông ôm.

 

Lúc đó cô chỉ nói cô đồng ý người khác một chuyện, nhất định phải rời đi, bảo anh không cần phải lo lắng.

 

Anh biết bỗng nhiên có thể gom được một số tiền lớn như vậy nhất định không phải chuyện bình thường, hơn nữa cô còn là phụ nữ, càng không dễ dàng gì.

 

Chỉ là anh không ngờ được rằng…

 

Bạch Hồng Phi ngay lập tức hóa đá tại chỗ, người đàn bà anh yêu đến tận tâm can lúc này đang ôm một người đàn ông khác.

 

Hai người họ đã từng thề non hẹn biển, thề phải lấy nhau, cam kết nhất định phải gả cho đối phương, những lời nói đó còn phảng phất ở bên tai.

 

Rõ ràng như vậy, đau như vậy.

 

“Dục Tú?” Chết lặng, kiềm nén giống như con sư tử nổi giận khẽ gầm gừ.

 

Trình Dục Tú tim đập thình thịch, lúc này người đau không phải chỉ mỗi một mình Bạch Hồng Phi, cô cũng đau.

 

Chỉ là việc đã đi đến nước này cô không thể thay đổi được.

 

Cô dựa đầu vào vai Tông Khải Phong, nhìn người đàn ông gần như nổi điên lên, không có bất kỳ lời giải thích nào, mà là từ chối nói: “Đúng như anh nhìn thấy rồi đấy, em không yêu anh nữa rồi, chúng ta chia tay đi.”

 

Cắt đứt quan hệ ngay cả Trình Dục Ôn cũng không dám tin , cô cứ nghĩ cô sẽ không chịu đựng nổi, sẽ đau đến tận tâm can, sẽ không để ý đến tất cả mà khóc một trận thật to, nhưng mà không khóc, cô cực kỳ bình tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK