Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Tứ vội nhìn sang Cố Bắc, mọi chuyện không xảy ra theo như kế hoạch bọn họ đã dự tính, chẳng hiểu từ đâu mọc ra người đàn ông kia? Lại còn dây dưa đến cả đồn cảnh sát nữa?

 

Thiệu Vân bước về trước, đạp lão Tứ thêm hai phát nữa như để trút giận, làm cho lão Tứ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi. Thiệu Vân dùng lực rất mạnh, so với cậu công tử Cố Bắc ăn sung mặc sướng thì mạnh hơn rất nhiều.

 

Cố Bắc không cầu xin cho lão Tứ, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, anh ta vào đồn thì cũng chỉ bị dạy dỗ chút xíu, sau đó anh ta tới nộp tiền bảo lãnh thì cũng xong chuyện.

 

Không thể để phí công được. Cố Bắc bước tới trước mặt Lâm Tử Lạp ân cần hỏi: “Cô không sao chứ?”

 

Lâm Tử Lạp hơi cúi người: “Chuyện vừa nãy tôi vô cùng cảm ơn anh.”

 

“Loại cặn bã như vậy không xứng đáng được sống.” Thiệu Vân cười, lúc cười thì lại chạm đến vết thương trên khóe miệng, làm ông ta kêu lên một tiếng.

 

Lâm Tử Lạp quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

 

Cố Bắc lắc đầu, sờ lên khóe miệng: “Tôi không sao, không sao, vết thương nhỏ thôi.”

 

Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát màu trắng dừng bên đường, hai đồng chí cảnh vụ mặc cảnh phục tiến lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ai báo cảnh sát?”

 

Thiệu Vân bước qua: “Là tôi.”

 

Những chuyện như thế này vẫn phải để Thiệu Vân đứng ra giải quyết, Lâm Tử Lạp không nắm được tình hình ở đây. Vả lại ở thành phố C mấy năm gần đây Thiệu Vân cũng quen biết nhiều người. Ông ta chỉ lão Tứ đang bò trên mặt đất, không đứng dậy nổi, chụp ngay cái mũ ăn cướp cho anh ta: “Là anh ta, dám ăn cướp giữa ban ngày ban mặt.”

 

Lão Tứ: “…..”

 

Anh ta không ăn cướp.

 

“Ông nói bậy, tôi không ăn cướp, tôi cướp gì của ông?” Trong lòng lão Tứ nghĩ, sao lại còn có kẻ vô liêm sỉ hơn hắn nữa chứ?

 

Đã đạp anh ta vài cái rồi, bây giờ lại còn định đổ tội cho anh ta nữa?

 

Thiệu Vân không để ý đến lão Tứ, chỉ kéo hai nhân viên cảnh vụ sang một bên nói chuyện, cũng không biết là nói chuyện gì mà hai người cảnh vụ liên tục gật đầu.

 

Lão Tứ lặng lẽ đứng dậy, định nhân lúc bọn họ không chú ý mà chuồn đi, nhưng đến khi anh ta mới đứng dậy thì hai nhân viên cảnh vụ kia đã phát hiện ra và tiến tới bắt lấy anh ta: “Đi ăn cướp giữa ban ngày ban mặt, bây giờ lại muốn chuồn, bây giờ chứng cứ đầy đủ rồi, tôi xem anh còn gì để nói nữa, đi, theo tôi về đồn điều tra.”

 

Lão Tứ: “…” “Tôi thật sự không ăn cướp.”

 

“Cứ theo chúng tôi về đồn đã.”

 

Hai nhân viên cảnh vụ đẩy lão Tứ vào trong xe: “Có chuyện gì thì về đồn nói.”

 

Cố Bắc nhìn sang Thiệu Vân, cho dù không nghe thấy Thiệu Vân nói gì với hai nhân viên cảnh vụ kia, nhưng rõ ràng ông ta có người quen, nếu không thì cũng không dễ nói chuyện với hai nhân viên cảnh vụ kia đến vậy.

 

Thiệu Vân bước lại hỏi xem xem Lâm Tử Lạp có bị thương không thì Lâm Tử Lạp lắc đầu nói: “Không có.” Chỉ là trong lòng cô vẫn còn thấy sợ hãi.

 

“Hiện tại có mặt tất cả mọi người ở đây.” Cố Bắc bày ra một bộ dạng đàng hoàng, chính nghĩa.

 

Thiệu Vân nhìn sang anh ta, hình như cũng chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp, rồi nói với Lâm Tử Lạp: “Đi nào, chú đưa cháu về.”

 

Lâm Tử Lạp đồng ý, cô thật sự không dám về một mình.

 

Cố Bắc: “….”

 

Anh đã cứu cô ta, vậy mà không nói một lời cám ơn đã đi rồi sao? Hơn nữa, anh ta cũng đẹp trai ngời ngời thế này, thế mà cũng không nhìn sao?

 

“À thì…” Anh ta định gọi Lâm Tử Lạp lại, trong lòng thì nghĩ nên thể hiện gì với cô.

 

Dù sao thì anh ta cũng vừa mới cứu Lâm Tử Lạp.

 

Thiệu Vân quay đầu lại: “Cậu muốn làm gì?”

 

Cố Bắc cười cười: “Không có gì, chỉ là tôi…”

 

Không đợi Cố Bắc nói xong, Thiệu Vân đã rút cặp da ra, lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ đưa cho Cố Bắc: “Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, chỗ tiền coi như thù lao cho cậu.”

 

Cố Bắc: “…”

 

Anh ta thiếu tiền ư? Anh ta giống người thiếu tiền ư? Vậy mà cho anh ta tiền? Cố Bắc bực tức trong lòng.

 

Sao người này tự nhiên lại xuất hiện? Phá hỏng hết cả kế hoạch của anh ta.

 

Nhưng anh ta không dám tỏ ra tức giận, chỉ đành nuốt cục tức, dằn lòng lại: “Giữa đường gặp việc bất bình, bất kể là ai thì cũng không thể bàng quan, vô tâm đứng nhìn được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK