Cốc cốc…
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, thím Vu giật mình nhìn Lâm Tử Lạp: “Cậu chủ đến rồi sao?”
Lâm Tử Lạp cũng hơi căng thẳng, hôm qua cô mơ mơ hồ hồ, vẫn chưa nhìn rõ được vẻ mặt của anh.
Cô từng rất mong mình mang thai, hi vọng Tông Triển Bạch có thể tận mắt nhìn thấy đứa con của mình được sinh ra, để anh bù lại những thiếu sót của mình với Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh.
Cô cho tay vào trong chăn, nắm chặt ga giường, rồi trông ra ngoài cửa.
Thím Vu ra mở cửa, định nói gì đó thì nhìn thấy Lý Chiến và một người đàn ông ngồi xe lăn, bà cau mày lại, Lý Chiến thì bà biết nhưng còn người kia là ai?
“Chị dâu tôi đâu?” Lý Chiến hỏi.
Thím Vu hoài nghi: “Người này là…”
“Bạn của chị dâu, đặc biệt tới thăm chị ấy.” Lý Chiến nói.
Bạch Dận Ninh nhìn vào phòng qua khe hở, phòng rất thoáng và rộng rãi, cửa sổ sát đất khiến căn phòng trở nên đầy nắng, anh chỉ có thể nhìn thấy chân giường, còn không nhìn thấy Lâm Tử Lạp.
“Được rồi.” Cả hai đều được cho vào, có lẽ họ biết nhau thật, thím Vu xoay người sang một bên để cho họ vào.
Lâm Tử Lạp nghe thấy âm thanh ngoài cửa, biết đó không phải Tông Triển Bạch mới thở phào một cái.
Cô vẫn chưa biết mình nên dùng thái độ gì để đối diện với anh.
“ Chị dâu.” Tiếng Lý Chiến nặng nề vang lên.
Cô nở nụ cười: “Vào đây ngồi đi.”
Lý Chiến kéo ghế đến ngồi bên cạnh giường, anh trầm mặc rất lâu như đang nghĩ điều gì đó.
“Cho dù thế nào em cũng sẽ đứng về phía chị.” Anh không cho phép Văn Khuynh vô sỉ như vậy, bất kể là lý do gì thì vu oan tội giết người cho Lâm Tử Lạp là quá tàn nhẫn.
Cứ như vậy sẽ biến thành vết nhơ của đời cô, tương lai sau này Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh sẽ bị người đời chỉ trích nói rằng chúng có một người mẹ phạm tội giết người.”
Lâm Tử Lạp ngây người một lúc rồi nhanh chóng nhận ra anh đang nói về cái gì, nhanh như vậy anh đã biết rồi điều này nằm ngoài dự đoán của cô, dù sao Văn Khuynh cũng là ba ruột của anh ấy, với tính cách của Tông Triển Bạch đáng lẽ anh sẽ không nói ra chứ.
“Không liên quan đến em đâu, em không cần thấy khó xử.” Lâm Tử Lạp cũng không mong anh phải đứng về phía ai cả, anh nên đứng ngoài thì hơn, không cần giúp ai hết.
Cứ cho là anh đứng về phía Văn Khuynh thì cô cũng không oán trách nửa lời vì ông ấy là ba ruột của anh.
Lý Chiến đi tới bên cửa sổ, Lâm Tử Lạp có thể đoán được anh vì chuyện này mà khó xử, nhưng Văn Khuynh thì không, ông ấy chưa từng suy nghĩ cho cảm nhận của anh.
Ba ruột của anh…
Lý Chiến không muốn nghĩ đến Văn Khuynh, ngoài khiến anh thất vọng ra thì chẳng làm được gì cả.
“Chị và anh em nói xem, phía em có thể giúp được gì thì cứ nói.” Nói xong Lý Chiến xoay người, dường như muốn nói điều gì, anh dừng bước quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Sức khỏe của chị đã tốt hơn chưa?”
Lâm Tử Lạp cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, không phải lo nữa.”
“Vậy thì tốt nếu không thì em không biết phải ăn nói thế nào với anh em và Tiểu Hi.” Rốt cuộc Lâm Tử Lạp gặp nạn thế này cũng là do Văn Khuynh, cho dù quan hệ giữa anh và Văn Khuynh không tốt, thì sự thật Văn Khuynh làm ba ruột của anh không thể thay đổi được.
Lâm Tử Lạp thở dài, tại sao ân oán của kiếp trước lại liên quan đến thế hệ này?
Cô không biết phải nói gì để an ủi Lý Chiến, điều duy nhất có thể làm để xoa dịu anh đó là: “Nếu ở trong nước phiền muộn quá thì ra nước ngoài một thời gian xem sao.”
Như vậy có thể tránh xa có chuyện này, cũng không cần phải vì chuyện này mà đau đầu.
Lý Chiến cười: “Em sẽ không đi đâu.”
Lúc này anh không thể đi đâu được.
Anh nhìn Bạch Dận Ninh, từ lúc bước vào anh chưa nói lời nào, chị ngồi trên xe lăn nhìn Lâm Tử Lạp, Lý Chiến hỏi: “Anh ta là bạn chị phải không?”
Lâm Tử Lạp gật đầu.
Lý Chiến liền yên tâm, Lâm Tử Lạp quen biết thì tốt, nếu không anh lại mang người không liên quan vào làm phiền chị dâu nghỉ ngơi.
“Em về trước đây.” Lý Chiến nghĩ, xem còn cách gì để hòa giải chuyện này hay không.