Chương 290:
Tông Triển Bạch: “…”
Dập tắt ngọn lửa trong người anh, đến một đốm lửa cũng chẳng còn.
Tông Triển Bạch trở mình nhìn trần nhà: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trong tay em.”
Anh cũng không biết mình làm sao, chỉ muốn ngủ cùng cô.
Dỗ cô lên giường.
Nhưng cô lại không hề dễ dỗ dành.”
Tôi và Tân Na đang yêu nhau.”
Khi ăn sáng, mọi người vừa tới nhà ăn, Tô Trạm đã kéo Tân Na vào lòng tuyên bố.
Tân Na không quen với hành động thân mật như vậy của anh, ngọ nguậy trong lòng anh vài lần, Tô Trạm cúi người nhỏ giọng cảnh cáo cô: “Không muốn bị nhìn ra manh mối thì ngoan ngoãn một chút.”
Bất đắc dĩ, Tân Na chỉ đành ra vẻ “ân ái” với Tô Trạm.
“Chậc chậc.” Thẩm Bồi Xuyên tặc lưỡi: “Tiến triển thần tốc đấy.”
Tối qua khi uống rượu, Tân Na còn rất bài xích Tô Trạm tới gần, qua một đêm đã trở thành đối tượng yêu đương cuồng nhiệt rồi?
Lừa quỷ ư?
Thẩm Bồi Xuyên mang thái độ hoài nghi, Tông Triển Bạch chỉ nghe Lâm Tử Lạp kể lại cũng biết Tô Trạm đang diễn trò.
Chỉ là anh lười đi vạch trần anh ấy.
Anh bế Lâm Huệ Tinh ngồi vào bàn rồi đút cho con gái ăn.
Đối với chuyện của họ, anh hoàn toàn không quan tâm.
Một lòng lo cho con gái.
Thẩm Bồi Xuyên cũng nhìn thấu nhưng không nói ra, ngồi trước bàn nhìn Tông Triển Bạch dịu dàng đút cho con gái ăn, không tự chủ giật giật khoé môi, khi Lâm Huệ Tinh chưa xuất hiện, anh ấy chưa từng thấy vẻ nhu hoà thế này trên mặt Tông Triển Bạch.
Đầy tớ của con gái?
Bây giờ câu nói này vô cùng chuẩn xác với Tông Triển Bạch.
“Tiểu Nhuỵ.” Thẩm Bồi Xuyên cầm một quả trứng luộc: “Chú bóc vỏ giúp cháu nhé?”
Lâm Huệ Tinh lắc đầu, dựa vào lòng Tông Triển Bạch: “Không muốn, ba sẽ bóc cho cháu.”
Thẩm Bồi Xuyên chớp chớp mắt, anh cảm thấy sau một đêm mình đã bị vứt bỏ, Tông Triển Bạch có vợ con, một nhà bốn người, con gái xinh xắn đáng yêu, con trai thông minh lanh lợi, vợ cũng xinh đẹp, còn nhỏ hơn cậu ấy không ít, có thể coi là cô vợ nhỏ xinh đẹp.
Bây giờ đến Tô Trạm “cậu chủ ăn chơi” cũng đường hoàng yêu đương, chỉ mình anh vẫn “cô đơn lẻ bóng”.
Anh bị vứt bỏ rồi sao?
Anh ngồi sát vào Lâm Tinh Tuyệt, ở đây chỉ có họ là hai người đàn ông không có phụ nữ.
Lâm Tinh Tuyệt cũng không hiểu vì sao chú ấy lại tới gần mình, đặt quả trứng luộc mình đã bóc vỏ xong vào đĩa của chú.
“Chú Thẩm ăn đi.”
Khuôn mặt cương ngạnh của Thẩm Bồi Xuyên hiếm khi xuất hiện một tia ấm áp, thì ra không phải anh bị vứt bỏ, vẫn còn có người quan tâm anh đây này.
Anh cầm lên cắn một miếng: “Cảm ơn Tiểu Hi.”
Lâm Huệ Tinh nhìn anh ấy, cười cười nói không cần: “Cháu chỉ cảm thấy chú một mình thật đáng thương.”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Thoáng chốc trứng luộc trong miệng liền thay đổi mùi vị.
Lâm Tử Lạp cũng mang thái độ nghi ngờ, lòng thầm đánh giá mức độ chân thực trong lời nói này của Tô Trạm.
“Mọi người cho rằng vì sao Tân Na lại tới cùng tôi? Là vì chúng tôi đang yêu nhau, tôi mới đưa cô ấy đi cùng, tôi thấy hôm nay nắng xuân rực rỡ, trời trong gió nhẹ, là một ngày tốt nên đã chọn ngày hôm nay để nói với mọi người quan hệ của tôi và Tân Na.”