Chương 471:
Bác sĩ nghe thấy là một tội phạm, lại còn là kẻ buôn người, lập tức không hề vui sướng với cuộc phẫu thuật thành công nữa.
Hơn nữa còn rất phẫn nộ: “Buôn người thì đáng chết rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên đã cho Hà Thụy Trạch một tội danh mà ai cũng ghét: ‘Kẻ buôn người’.
“Đưa đến phòng bệnh trước đi đã.” Thẩm Bồi Xuyên khoát tay, để thủ hạ ra tay.
Biết thân phận của Thẩm Bồi Xuyên, bác sĩ đều hiểu hành động của bọn họ, hơn nữa còn rất phối hợp.
Tô Trạm đi đến trước mặt bác sĩ, cánh tay khoác lên vai hắn: “Có chuyện gì cần chú ý không?”
“Vừa phẫu thuật, chỉ cần không động vào vết mổ, cũng sẽ không nguy hiểm gì đến tánh mạng.” Biết Hà Thụy Trạch là tội phạm tình nghi, cũng không tỉ mỉ dặn dò.
“Bác sĩ.” Tô Trạm đi tới, thấp giọng hỏi: “Nếu như tôi đánh hắn mấy cú, có thể chết không?”
Bác sĩ bị hù, lui về sau một bước, lại cảm thấy động tác của mình quá lớn, ho nhẹ một tiếng: “À, à, chỉ cần không rút mấy cái ống trên người hắn ra, da thịt tổn thương một ít cũng không mất mạng.”
“Ồ.” Tô Trạm hiểu rõ, vỗ bả vai bác sĩ: “Cảm ơn.”
Tô Trạm xoay người đi đến phòng bệnh, bác sĩ nhìn bóng lưng Tô Trạm mà rùng mình một cái, dường như dự liệu được Tô Trạm sau khi đến phòng bệnh thì sẽ làm gì vậy.
Vì không muốn chuyện dính dáng đến mình, bác sĩ quay người bước nhanh rời đi.
Đi vào trong phòng bệnh, y tá đang ghi chép mỗi chỉ số cơ thể Hà Thụy Trạch.
Tô Trạm đứng ở một bên, hỏi: “Lúc nào thì có thể tỉnh?”
“Khoảng ba tiếng nữa.” Y tá ghi chép xong mục cuối cùng, nói một chút chuyện cần chú ý: “Hiện tại bệnh nhân mới vừa phẫu thuật xong, cố gắng đừng động vào anh ta, có chuyện gì lúc nào cũng có thể gọi bác sĩ tới.”
“Biết rồi.” Thẩm Bồi Xuyên còn chưa mở miệng nói, Tô Trạm đã nói trước.
Y tá nhìn hắn một cái, cầm bảng ghi chép quay người rời đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Tô Trạm đi đến đầu giường, âm trầm nhìn chằm chằm người nằm trên giường, ngón tay nắm lại răng rắc.
Thẩm Bồi Xuyên thấy không xong, đi lên giữ chặt hắn: “Cậu đừng xúc động.”
“Tôi không xúc động, bác sĩ nói rồi, tổn thương da thịt không chết được.” Tô Trạm định tránh tay Thẩm Bồi Xuyên ra, Thẩm Bồi Xuyên ôm cổ hắn: “Tôi cũng tức giận, tôi hận không thể đâm hắn ta hai nhát, lại dám đánh bà nội, giết chết hắn ta còn là nhẹ. Thế nhưng Tô Trạm, hắn ta bây giờ còn đang hôn mê, cậu đánh hắn, hắn có biết đau không?”
Tô Trạm nháy nháy mắt: “Hôn mê không có cảm giác đau ư?”
Thẩm Bồi Xuyên tỏ vẻ ‘cậu bị ngu à’: “Hôn mê làm sao thấy đau được?”
“Nhưng mà tôi không nuốt trôi cục tức này được.” Tô Trạm thở gấp.
“Chờ hắn ta tĩnh dưỡng tốt lên, cậu muốn cắt thịt hắn ta, tôi đưa dao cho cậu được không?” Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục thuyết phục.
Tô Trạm nhìn Thẩm Bồi Xuyên, bỗng nhiên, hắn hiểu được dụng ý của Thẩm Bồi Xuyên, ngoắc ngoắc môi: “Chính là sợ hắn ta chết à?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
“Chí ít hiện tại không thể chết, về sau thì không biết.” Thẩm Bồi Xuyên kiên nhẫn nói với hắn: “Cậu nghĩ xem, Tô Trạm. Hắn ta vốn đã có án trên thân, hắn ta lại còn vượt ngục, tội thêm một bậc, trở về, bỏ tù, có tôi ở đây, cậu muốn làm gì mà không được?”
Suy nghĩ kỹ một chút thì đúng thật.
“Cậu suy nghĩ lại một chút đi, đánh người là một chuyện nhục nhã như thế, có nên đợi hắn ta tỉnh rồi nhục nhã lại hắn ta không?” Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục nói.
Tô Trạm nhìn thấy Hà Thụy Trạch hôn mê bất tỉnh, hiện tại mắng hắn ta, chửi hắn ta, hắn ta đều chẳng biết gì cả, có khác gì không đánh đâu.
“Được, tôi nể mặt anh, đợi hắn là được.” Tô Trạm xì hơi: “Anh buông tôi ra đi.”
Thẩm Bồi Xuyên vỗ một cái lên vai hắn: “Thù của bà nội, tôi ghim vào đây rồi.”
Hắn vỗ bộ ngực.
Tô Trạm dùng bả vai đụng hắn một cái: “Tôi đi đây.”
“Ừm.”