Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã cố gắng nhưng không kiềm lại nổi, anh khàn giọng: “Anh cũng rất nhớ em, anh sắp nhớ em phát điên lên rồi.”

 

Đêm đó thời gian như dài ra, tuy không ở cùng một thành phố nhưng trái tim lại đồng nhất, đều có chung một nỗi muộn phiền.

 

Ngày vừa mới lên, Lâm Tử Lạp đã dậy chuẩn bị sẵn sàng, hai đứa trẻ còn đang nằm ngủ, cô đến quầy lễ tân của khách sạn để hỏi về tập đoàn JK.

 

Trước quầy là cô lễ tân mặc âu phục màu đen, bên ngực trái có cài bảng tên, mái tóc dài màu hạt dẻ búi gọi sau gáy. Nghe thấy Lâm Tử Lạp hỏi về tập đoàn JK, cô ấy nhìn cô: “Cô là ai?”

 

Người ở thành phố này ai cũng biết đến tập đoàn này, đầu tư rất nhiều, làm từ thiện cũng không ít, rất nổi tiếng ở thành phố này.

 

Lâm Tử Lạp cười: “Tôi từ thành phố khác đến, chú tôi làm ở đây tôi không biết đi tìm chú ấy thế nào nên mới hỏi.”

 

Những người ở quầy lễ tân đáng giá Lâm Tử Lạp, cô mặc chiếc váy bò, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, trông không phù hợp lắm, nhìn lại có vẻ hơi lôi thôi.

 

Tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt nhìn có vẻ rất trong sáng, thanh thoát nhưng tối qua khi cô vào khách sạn, cô có dẫn theo hai đứa trẻ. Có lẽ cô không còn độc thân, đến tìm chú để nhờ vả, chắc là có khó khăn gì đó.

 

“Lúc cô đi bắt xe, nói với tài xế đến tập đoàn JK, người ta sẽ đưa cô đến tận nơi. Tối qua cô dẫn theo hai đứa trẻ, chúng là con của cô à?” Lễ tân tò mỏ hỏi, bởi cô nhìn quá trẻ nhưng lại có hai đứa con lớn như vây.

 

Lâm Tử Lạp gật đầu: “Đúng vậy, chúng là con của tôi.”

 

“Ồ, trông rất xinh xắn. Cô trông cũng rất trẻ, ai dám tin con của cô lớn vậy rồi.” Lễ tân cười nói.

 

Lâm Tử Lạp cũng mỉm cười nói cảm ơn: “Phiền cô đưa bữa sáng lên phòng cho chúng tôi.”

 

“Vâng.”

 

Thấy quầy lễ tân có người chờ, cô nhanh chóng quay về phòng, sợ hai đứa trẻ tỉnh dậy lại không thấy cô đâu.

 

Nhưng lúc cô về đến phòng, hai đứa trẻ vẫn còn thiu thiu nằm ngủ, chưa có dấu hiệu gì là tỉnh dậy, cô nhẹ nhàng lại gần, lay con trai và con gái dậy: “Cục cưng dậy thôi nào.”

 

Bây giờ đã sắp bảy giờ rồi, dậy tắm rửa còn ăn sáng, chuẩn bị các thứ cũng phải mất một hai tiếng đồng hồ.

 

Lâm Tinh Tuyệt chau mày giống như vẫn chưa ngủ đủ giấc, nhưng nó cũng cố gắng dụi mắt để tỉnh dậy.

 

Nhưng Lâm Huệ Tinh thì lại không được như vậy, nó ôm chăn không muốn tỉnh dậy, còn rúc vào trong chăn trốn đi: “Con không muốn dậy, con còn chưa tỉnh mà.”

 

Giọng nói của cô bé lanh lảnh, mang theo chút khàn khàn ngái ngủ.

 

Lâm Tử Lạp cười, cô xoa đầu nó: “Chưa tỉnh thì sao lại nói chuyện với mami được?”

 

Cô bé nhắm mắt lại, nghĩ một hồi: “Mami nghe nhầm rồi, không có ai đang nói chuyện cả.”

 

“Vậy ai vừa nói chuyện đó?” Lâm Tử Lạp không ngại đùa với cô bé đến cùng.

 

“Không phải mà.”

 

Lâm Tử Lạp: “…”

 

Đứa trẻ này thật là.

 

Cô đứng dậy, cố ý nói lớn: “Vậy được rồi, con cứ ngủ đi, mẹ vừa mới nhìn thấy rất nhiều đồ ăn sáng ngon, mẹ đã bảo họ mang lên đây ba phần, còn sợ ba phần cũng thiếu. Bây giờ con ngủ thì mami với Tiểu Hi sẽ ăn hai phần, chắc sẽ không lo thiếu nữa, chỉ sợ con không còn gì để ăn thôi.”

 

Lâm Huệ Tinh vừa nghe tới đồ ăn, giống như cá chép đang giãy liền ngồi dậy. Vẻ mặt lơ mơ, hai mắt vẫn chưa mở ra: “Ăn gì ngon? Mami với anh hai không được ăn hết đâu, con cũng muốn ăn, con cũng đói gầy cả đi rồi, ba ba sẽ thấy thương con.”

 

Mi của Lâm Tử Lạp khẽ rung lên, lập tức cụp mắt xuống, nhất thời che đi cảm xúc đang trào dâng.

 

Lâm Tinh Tuyệt súc miệng xong đi ra, dựa vào tường nhìn em gái, khẽ thở dài.

 

Lâm Tử Lạp nhìn cậu: “Con sao vậy? Sao lại thở dài như người già thế?”

 

Đây là lần thứ ba cô nghe thấy Lâm Tinh Tuyệt thở dài.

 

“Em gái con thật khiến người khác lo lắng.” Lâm Tinh Tuyệt giải thích, nói xong liền ngồi xuống ghế, kỳ thực là đang thở dài. Ba và mami vốn nghĩ rằng họ có thể sống hạnh phúc bên nhau như một gia đình. Không ngờ là lại có chuyện xảy ra.

 

Mặc dù cậu không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu biết rằng mami đã đưa họ đến đây để rời xa ba cậu.

 

Thấy mẹ khóc trong xe thương tâm như vậy, nên cũng không biết phải làm sao. Sống với mẹ lâu rồi cũng đã thích ứng được. Chỉ là đột ngột rời xa người bố sắp hòa vào cuộc sống đó, chắc sẽ nhớ một chút nhưng thời gian cũng đã lâu rồi. Bây giờ, sẽ tốt hơn một chút, Lâm Tinh Tuyệt nghĩ thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK