Chương 423:
Bạch Dận Ninh nhìn cô, không nói nổi một lời.
Những cảm xúc lẫn lộn dấy lên trong lòng hắn, rất khó chịu, những gì mà một người đã trải qua, thực sự có thể thay đổi một người.
Cô đã từng, đã từng là một đứa trẻ ngây thơ thuần khiết, vậy mà lại bị huỷ hoại.
“Sau đó khi em lớn, rời khỏi nhà đó, em cứ nghĩ rằng mình giải thoát rồi. Em có thể có cuộc sống mới rồi, em có thể bắt đầu lại từ đầu rồi, nhưng mà em vẫn phải sống trong cảnh khổ cực, bọn họ như quỷ dữ, đuổi theo em không buông, uy hiếp em, đòi tiền em,… Em vụng trộm, trốn trốn tránh tránh, không dám cho anh biết, em còn một đứa em trai quấn lấy em, bởi vì em sợ, em sợ anh biết sự tồn tại của nó, anh sẽ biết quá khứ của em, em không muốn bất kì ai biết, càng không muốn anh biết.”
Diêu Thanh Thanh nâng bàn tay bị trói lên, muốn chạm vào người Bạch Dận Ninh, nhưng lại không dám, bởi vì cô không xứng.
Trong mắt của cô, Bạch Dận Ninh là người tốt nhất, kẻ nào cũng không xứng.
Cô nhìn Bạch Dận Ninh, nhìn rất lâu rất lâu “Em rất muốn quên, nhưng quên không nổi, ngày ngủ đêm mơ, đều là tiếng khóc oa oa chào đời của con em, ngày ngày xuất hiện trong giấc mơ của em, giày vò em, em mệt, em muốn chết, thậm chí còn tự sát, nhưng tự sát không thành, được người ta cứu, mệnh em không tốt, đến chết cũng không được thành toàn, có những lúc em nghĩ, có phải hay không kiếp trước em là đao phủ chuyên chặt đầu người, nên kiếp này mới khổ như thế.
Em mất niềm tin vào cuộc sống, sống như mất hồn, cho đến khi, em gặp được anh, anh giúp đỡ em, đưa đến thế giới đen tối của em một chút ánh sáng, em muốn cố gắng, muốn sống thật tốt, bởi vì anh, bời vì anh em mới có một chút hi vọng vào cuộc sống.
Ở cửa hàng, lần đầu tiên em thấy anh vì một người phụ nữ mà tức giận, em rất buồn, bởi vì em thích anh, em biết rất rõ, em không có tư cách, em không dám biểu lộ tra trước mặt anh, cũng không dám cho bất kì ai biết.
Để em trai không biết sự tồn tại của anh, em liền nhân cơ hội đóng cửa hàng quần áo.
Chỉ vì em sợ, em sợ anh biết quá khứ của em.”
Diêu Thanh Thanh chạm vào khoé miệng, đôi mắt nhắm hờ, cẩn thận, tỉ mỉ nhìn hắn, như muốn khắc ghi hình bóng này vào trong trí nhớ: “Anh đừng trách em, đừng trách em.”
Lòng Bạch Dận Ninh như vừa trải qua một đợt sóng lớn, nhìn Diêu Thanh Thanh, không nói nổi một lời, an ủi ư?
Dùng lời nào đây, mới có thể an ủi một tâm hồn bị tổn thương đến thế?
Dùng từ nào đây, mới có thể xoa dịu đi những tổn thương cô trải qua?
Giọng hắn khàn khàn: “Tôi không trách cô, từ đầu đến cuối, tôi luôn có hi vọng vào cô.”
Diêu Thanh Thanh bật cười: “Cảm ơn, cảm ơn anh, không ghét bỏ em.”
Cô nghĩ, nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ không được tái sinh làm người.
“Pặp”
Chỉ nghe thấy một tiếng nhịn đau, miệng cô tuôn ra không biết bao nhiêu là máu.
“Cô ta muốn tự sát.” Thẩm Bồi Xuyên lao nhanh tới, siết chặt hàm của cô, không cho cô cắn lưỡi mình.
Cả miệng cô tràn ngập toàn máu là máu.
“Cao Nguyên!” Bạch Dận Ninh hét lớn: “Nhanh, đưa người đến bệnh viện.”
Cao Nguyên chạy tới, ôm lấy người, đi ra khỏi nhà xưởng.
Trên nền đất vương theo những giọt máu đỏ thẫm.
Bạch Dận Ninh lấy điện thoại, gọi cho Cao Nguyên: “Tốn bao nhiêu tiền cũng được, phải cứu lấy cô ấy.”
Cao Nguyên đáp một tiếng đã biết, rồi hắn mới cúp máy.
Tâm tư Bạch Dận Ninh còn đang rối bời trước nụ cười tuyệt vọng mà mạnh mẽ cuối cùng của Diêu Thanh Thanh.
Một người, phải tuyệt vọng đến thế nào mới có thể cắn lưỡi tự tử?
Tay hắn không tự chủ được siết chặt tay vịn, không ngừng run rẩy.
Lâm Tử Lạp đứng lên, bước đến bên cạnh hắn: “Anh cũng đến bệnh viện đi.”
Bạch Dận Ninh ngẩng đầu, nhìn cô: “Cảm ơn, tôi muốn thay cô ấy xin lỗi em.”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Dù sao tôi cũng phải đi rồi, đối với những chuyện xảy ra trước đó, tôi không muốn truy cứu nữa.”
Diêu Thanh Thanh đã như thế, cô không thể trách được.