Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp: “…”

 

“Trong mắt cậu anh ấy là người như vậy sao?”

 

Lý Chiến suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc gật đầu: “Anh ấy là một người rất không có thú vui cuộc sống. Cô nói xem kiếm nhiều tiền như thế có ích gì?”

 

Có ông đại gia nào mà không bao nuôi vài cô mỹ nhân chân dài cho vui chứ?”

 

Lâm Tử Lạp hạ giọng hỏi: “Có phải người có tiền thì bắt buộc phải có mấy người phụ nữ mới được coi là bình thường không?”

 

“Cũng không phải, cô nói xem người đó có phải thất tình lục dục hay không, bằng không cũng phải thỏa mãn nhu cầu sinh lý đi, anh ấy trước đây không có vị hôn thê, cũng không biết sao lại bị người ta đá. Tôi cũng chưa thấy anh ấy có người phụ nữ khác.” Lý Chiến nhích gần lại nói nhỏ: “Trước đây tôi đọc được một bài nói nếu như đàn ông không làm trong một thời gian dài hoặc không giải quyết được thì tâm lý rất dễ bị méo mó. Tích cách của anh ấy không được tốt, tôi đoán là vì cái này, đợi chút nữa gặp anh ấy cô không phải sợ, mọi chuyện đã có tôi.”

 

“Ting”, lúc này cửa thang máy mở ra.

 

Lâm Tử Lạp muốn hỏi một câu: “Anh rốt cuộc là ai” nhưng chưa kịp mở miệng thì cửa thang máy đã mở ra. Tầng này là khu quản lí, phòng làm việc của Tông Triển Bạch không ở đây.

 

Cửa thang máy mở ra đã ngập tràn không khí làm việc khẩn trương.

 

Bước chân Lâm Tử Lạp chần chừ, cô không ngờ rằng người mà Lý Chiến muốn cô gặp lại là Tông Triển Bạch.

 

Cô không dám tưởng tượng Tông Triển Bạch sẽ có cảm xúc gì khi gặp cô.

 

Lâm Tử Lạp do dự, còn Lý Chiến lại thấy cô đang sợ nên an ủi: “Có tôi đây, đừng sợ, đi thôi.”

 

Lâm Tử Lạp còn chưa kịp phản ứng thì Lý Chiến đã kéo cô vào thang máy.

 

Lúc này có người cầm văn kiện trong thang máy, nhìn thấy Lý Chiến đang kéo một người phụ nữ, rồi nhìn bằng ánh mắt kì quái.

 

Thân phận của Lý Chiến trong công ty ai cũng biết, nhưng không dám tuyên dương, Tông Triển Bạch cũng đã nói rồi.

 

“Nhìn gì mà nhìn.” Lý Chiến lườm người đàn ông đang nhìn Lâm Tử Lạp.

 

Người đàn ông cười cười: “Cậu có bạn gái rồi à?”

 

Lý Chiến ngây ra rồi cười nhạt: “Phải.”

 

Đuôi mắt Lâm Tử Lạp giật giật.

 

Người kia cũng không hỏi chuyện nữa, chỉ kì lạ nhìn Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp đeo kính đen của Lý Chiến, đeo khẩu trang, như che hết toàn bộ khuôn mặt cô, trừ khi là người rất quen cô, nếu không thì không có ai có thể nhận ra cô là ai.

 

Cửa thang máy đóng lại, cắt đứt sự quan sát của người đó dành cho Lâm Tử Lạp.

 

Lý Chiến kéo Lâm Tử Lạp đến cửa phòng làm việc của Tông Triển Bạch, đưa tay gõ cửa, không để cho Lâm Tử Lạp có thời gian suy nghĩ.

 

Rất nhanh có một giọng nói truyền ra từ bên trong: “Mời vào.”

 

Lúc Lý Chiến mở cửa chuẩn bị bước vào thì phát hiện một tay của Lâm Tử Lạp đang nắm chặt cánh cửa không chịu bước vào.

 

Lý Chiến nhíu mày, đã đến đây rồi, cô không vào cũng phải vào.

 

Lý Chiến nắm lấy tay của cô, dùng lực kéo cô vào bên trong.

 

Tông Cạnh Hạo đang đứng trước cửa sổ sát đất, thân hình cao, vừa vặn và bờ vai rắn chắc, lộ ra nửa bắp tay bên dưới.

 

“Tìm em có chuyện gì?” Lý Chiến mở miệng hỏi.

 

Tông Triển Bạch nhẹ nhàng xoay người.

 

Ánh nắng mặt trời phản chiếu vào cửa sổ, chói vào tầm mắt của Lâm Tử Lạp, nên cô không nhìn rõ được cảm xúc của Tông Triển Bạch, chỉ thấy trong lòng rất căng thẳng.

 

Cô không tự chủ mà nắm chặt tay, không biết phải nói gì với chuyện đang xảy ra với chính bản thân mình.

 

Ánh mắt anh khẽ nheo lại, rồi bước đến.

 

Bước chân dừng lại trước mặt Lâm Tử Lạp.

 

Lý Chiến cười nói: “Đây là bạn gái của em.”

 

Không nói lý do này, anh cũng không biết giải thích thế nào khi bản thân dẫn một người phụ nữ đến? Lại còn “tay trong tay”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK