“Sẽ trở về nhanh thôi, hơn nữa bây giờ chị cũng không chỉ có một mình.” Tần Nhã nhìn bụng cô.
Lâm Tử Lạp cúi đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đúng thế, chị không chỉ có một mình, còn có em bé nữa.”
Trong lòng có chuyện nên cũng không muốn nói chuyện, Lâm Tử Lạp trở về phòng ngủ, cô ngồi bên giường, nhìn về phía cửa sổ.
Anh đã biết nơi này, có lẽ đêm đó không phải là mơ, mà là thực sự từng tồn tại.
Cô nhìn lại chiếc giường bừa bồn, nghiêng người nằm xuống nhưng không sao ngủ được.
Nỗi cô đơn chưa từng có trước đây bị màn đêm bao phủ.
Các con không ở bên, cô lại tận lực làm việc, vì cô nhận được rất nhiều đơn đặt hàng sợi Hương Vân, công xưởng ban đầu đã không cung cấp được nữa, dưới sự giúp đỡ của Thiệu Vân, cô đã mở rộng quy mô.
Buổi trưa, Tần Nhã mang đến cho Lâm Tử Lạp một món đồ chuyển phát nhanh.
Cô để quên chiếc váy cưới kiểu Trung Quốc Lâm Tử Lạp thiết kế cho khách hàng ở nhà, khi về lấy thì người gác cửa nói rằng họ có hàng chuyển phát nhanh, cô nhìn qua thì thấy là của Lâm Tử Lạp nên mang tới đây.
“Gần đây chị đâu có mua gì.” Ai gửi chuyển phát nhanh cho cô đây?”
Em cũng không biết là gì, vệ sĩ nói chị có bưu kiện, em xem rồi, viết tên của chị nên lấy qua cho chị.”
Tần Nhã thấy bên trên không viết tên và địa chỉ người gửi hơn nữa túi tài liệu bên trong vẫn còn nguyên: “Lẽ nào là tài liệu gì đó?”
“Chị mở ra xem đi.” Tần Nhã đưa cho cô.
Lâm Tử Lạp nhận lấy xé rách miệng túi, bên trong không phải tài liệu mà là một xấp ảnh.
Có vẻ như vì tò mò, cô đưa tay vào trong lấy chúng ra, nhưng những thứ bên trong thật sự khó coi.
Những điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng là người trong bức ảnh.
Mặt cô trắng bệch, hai tay run lên, nhưng vẫn không ngừng xem tấm tiếp theo, tấm nào đều rõ ràng như nhau.
Tần Nhã thấy sắc mặt cô không đúng liền quay qua nhìn: “Là cái gì…”
Cô còn chưa nhìn thấy, Lâm Tử Lạp đã để lại vào trong túi, hơn nữa còn rất vội vàng như sợ người khác nhìn thấy, giả vờ như không có chuyện gì: “Không có gì.”
“Nhưng em thấy sắc mặt chị không tốt lắm.” Tần Nhã chau mày.
Cô nói không có gì nhưng vẻ mặt không lừa được người khác, rõ ràng không giống bình thường.
Ánh mắt của Tần Nhã dán chặt vào túi tài liệu trong tay Lâm Tử Lạp, trong đó đựng cái gì? Có thể khiến sắc mặt cô đột nhiên thay đổi?
“Có lẽ do chị hơi mệt, Tần Nhã em để chị ở một mình một lúc.” Lâm Tử Lạp quay lưng về phía Tần Nhã.
Bây giờ cô cần yên tĩnh.
Tần Nhã đồng ý, Lâm Tử Lạp không nói, có lẽ là không muốn nói, chỉ hy vọng nếu có chuyện Lâm Tử Lạp cũng đừng giấu trong lòng mà sau khi bình tĩnh lại có thể nói cho cô biết.
Dù gì thêm một người biết sẽ thêm một cách giải quyết.
Sau khi Tần Nhã rời đi, Lâm Tử Lạp kéo ghế ngồi xuống, sau khi bình tĩnh lại, cô lại lấy tấm ảnh ra, dù đã chuẩn bị xong tâm lý những vẫn còn kích động, dù sao nhân vật chính phía trên cũng là người mà cô quan tâm.
Cảnh giường chiếu lộ liễu, nhân vật chính là Tông Triển Bạch và một người phụ nữ, còn có rất nhiều ảnh, tấm nào cũng rõ mặt.
Cho dù nhìn thế nào cũng không nhận ra sơ hở, không phân biệt được thật giả.
Cô tự nói với bản thân đây nhất định là giả, nhất định có người cố ý gửi cho cô.
Nhưng trái tim lại vẫn rất đau nhói.
Cô cố gắng ép bản thân mình bình tĩnh, kích động không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Gửi cho cô bưu kiện không ghi địa chỉ và tên người gửi, rõ ràng là không muốn cho người khác biết, như vậy có thể thấy người gửi những thứ này cho cô chắc chắn có mục đích.
Còn về mục đích gì, cô cũng không rõ.
Có lẽ là người có mâu thuẫn với Tông Triển Bạch? Biết quan hệ giữa anh và cô nên mới cố ý gửi cho cô xem?
Cô không thể không biết.
Chuyện này cô không giải quyết được, nghỉ tới nghĩ lui, cô liền tìm một túi tài liệu không dùng tới để đựng và đóng lại.