Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh ấy rất bận rộn, lâu lắm mới về một lần.”

 

“Thôi được rồi, Tang Du đừng có dập tắt hứng thú của mọi người nữa, cậu thừa dịp này giới thiệu mọi người, sau này không biết có còn cơ hội hay không.”

 

Tang Du bất đắc dĩ, đây đều là những bạn học rất thân với cô, nếu như từ chối quyết liệt thì cũng không tốt lắm.

 

Tang Du gửi tin nhắn cho Thẩm Bồi Xuyên: “Anh có thể lên đây không? Bạn học em muốn gặp anh.” Sau đó cô ấy còn nói thêm một câu: “Nếu anh không thích thì để em từ chối.”

 

Một lát sau Thẩm Bồi Xuyên nói: “Để anh lên.”

 

Đều là bạn học của Tang Du, nếu anh ấy từ chối thì sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Tang Du và mọi người.

 

Tang Du cười: “Để em đi đón anh.”

 

“Không cần, đường núi tối không dễ đi.”

 

“Em đi một lần rồi, em biết đường, để em đi đón anh.”

 

Tang Du cất điện thoại đi rồi đứng lên nói: “Tớ đi đón anh ấy, anh ấy không biết đường.”

 

“Tớ đi chung với cậu đi.” Một bạn học nữ khác đứng lên, hai người đi chung vẫn tốt hơn là một người.

 

Tang Du nói: “Được.”

 

Người bạn kia cầm đèn pin, cô ấy và Tang Du kéo tay nhau đi xuống dưới núi, còn nói vọng lại cho mấy bạn ở lại rằng: “Các cậu cố lên, đợi lúc bọn tớ quay lại thì phải xong rồi đấy.”

 

“Hai người cẩn thận nhé, ban đêm đường nguy hiểm lắm đấy.” Một người bạn khác dặn dò.

 

“Chúng tớ biết rồi.” Bạn học nữ kia nói.

 

Lên núi dễ xuống núi khó, lại còn đi vào ban đêm, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin cũng không được an toàn cho lắm.

 

Hai cô đi rất chậm, khoảng nửa giờ trôi qua thì hai người mới đi tới chỗ có ánh sáng, bạn nữ kia nói: “Chỗ sáng kia có phải là chồng cậu không?”

 

Chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng và sự chuyển động rất nhỏ, bây giờ cũng chẳng ai lên núi, hẳn là Thẩm Bồi Xuyên rồi.

 

Tang Du trả lời: “Có lẽ thế?”

 

Bạn học của Tang Du đong đưa đèn pin: “Tang Du ở đây này.”

 

Hai người cảm giác được ánh đèn kia soi về hướng bên này.

 

Người bạn kia hưng phấn nói: “Dường như là chồng cậu thật đấy.”

 

Thẩm Bồi Xuyên bảo hai người đừng nhúc nhích, anh ấy bảo đường núi trơn trượt, không dễ đi.

 

Hai người đứng chờ tại chỗ, một lát sau Thẩm Bồi Xuyên cầm điện thoại di động đi tới.

 

Bạn học của Tang Du hưng phấn, cô ấy nhìn thấy người thì vội vươn tay ra chào: “Chào anh, em là Vương Thính Tuyết, bạn học của Tang Du.”

 

Thẩm Bồi Xuyên chỉ bắt tay cô ấy có vài giây là đã rút tay lại.

 

Tang Du đi tới trước mặt anh ấy rồi nói: “Sao anh về mà không nói trước cho em biết.”

 

Nếu nói trước cho cô ấy biết thì cô ấy đã không chạy ra ngoài, sẽ ở trong nhà ngoan ngoãn chờ anh ấy về. Cũng sẽ không để anh phải vất vả, trời tối rồi còn phải leo núi.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Vừa mới quyết định.”

 

Vương Thính Tuyết trêu ghẹo: “Đừng nói là nhớ Tang Du của chúng tôi nên mới về nhé?”

 

“Thính Tuyết!” Tang Du lườm cô ấy.

 

“Thôi thôi, tớ không nói nữa, các bạn học còn đang chờ chúng ta đấy, nhanh về đi thôi.” Vương Thính Tuyết đưa một cây đèn pin cho Tang Du rồi nói: “Tớ đi trước, cậu soi cho tớ.”

 

Tang Du gật đầu.

 

Cô ấy và Thẩm Bồi Xuyên đi sau cầm đèn pin.

 

Vương Thính Tuyết quay đầu lại cười nói: “Hai người muốn nói gì thì nói đi, tớ điếc rồi, không nghe thấy gì đâu.”

 

“…”

 

“Vương Thính Tuyết, sao cậu lại xấu xa thế hả.”

 

“Ha ha…”

 

Trên đường đi, Tang Du và Thẩm Bồi Xuyên không nói chuyện với nhau, mà chỉ dắt tay mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK