Hôn nhân đối với người con gái mà nói chính là đầu thai lần hai, nửa cuộc đời trước không có cơ hội được lựa chọn sinh ra trong gia đình thế nào, có ba mẹ ra sao.
Nhưng chồng thì có thể chọn, chọn một người như thế nào để đi cùng mình quãng đời còn lại.
Bạch Dận Ninh rõ ràng đang lợi dụng người khác.
“Tôi cũng muốn thích người ta, nhưng sao tôi có thể khống chế trái tim của mình chứ?” Anh cười rồi hỏi: “Cô có cách nào không? Dạy tôi có được không?”
Lâm Tử Lạp lườm anh một cái: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
Thực ra Bạch Dận Ninh muốn nói, nếu như không phải là cô, vậy thì đối với anh mà nói là ai thì cũng vậy thôi.
“Hôm nay cô rất đẹp.” Cô nhìn chiếc váy của Lâm Tử Lạp, chiếc váy cocktail cổ chữ V cỡ lớn màu hồng phấn, chiếc váy lụa đến đầu gối ôm lấy cơ thể của cô, lộ rõ đôi chân trắng nhỏ, dùng hạt chân trâu nhỏ đơm thành từng bông hoa tinh tế tô điểm trên chiếc váy, phần ngực đẫy đà đã vô tình tăng thêm vẻ đẹp và sự nhã nhặn cho bộ lễ phục sang trọng và trang nhã.
Cũng có thể do cô đã làm mẹ nên trên người mới toát ra sự nhã nhặn và ấm áp.
Lâm Tử Lạp cười lịch sự nhưng không đáp lại.
Cô cảm thấy bản thân nói gì đều có thể khiến Bạch Dận Ninh nói ra những lời nói khiến cô không thể nào trả lời lại được.
Vậy thì dứt khoát không mở miệng.
Sau đó hai người chẳng nói gì nữa cứ đứng im lặng như thế, mặt trời ngày càng lên cao, bóng râm bên sông cũng dời vị trí.
Lâm Tử Lạp nói: “Hôm nay là ngày vui của anh, chắc phải làm nhiều việc lắm, nên về sớm thì hơn.”
Bạch Dận Ninh ừ một tiếng, gọi Cao Nguyên đến đưa họ rời khỏi bờ sông.
Mặt khác, Tông Triển Bạch đã lên cao tốc thì nhận được tin nhắn của Tần Nhã, không có chữ chỉ toàn là ảnh.
Được sự cho phép của Lâm Tử Lạp, Tần Nhã xem thứ bên trong túi tài liệu, cô sững sờ sau khi xem, đồng thời cũng hiểu tại sao sắc mặt của Lâm Tân Khôn lại không tốt như thế.
Cô không biết bên trong có âm mưu gì, cũng không nghĩ nhiều như Lâm Tử Lạp, cô chỉ muốn cho Tông Triển Bạch biết có một chuyện như thế đã xảy ra, hỏi anh xem là thật hay giả?
Bởi vì cô sợ Lâm Tử Lạp bị tổn thương.
Cô từng bị phản bội nên hiểu cảm giác đó.
Tông Triển Bạch cũng sốc như cô, anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ trong ảnh, sao lại có nhiều tấm hình như thế chứ.
Tần Nhã lấy từ đâu vậy?
Anh lập tức gọi điện lại, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy.
Giọng nói vội vàng của Tần Nhã truyền đến: “Là sao vậy? Là thật hay giả?”
“Cô lấy đâu ra mấy tấm ảnh đó vậy?” Giọng nói của Tông Triển Bạch lạnh lùng không trả lời câu hỏi của Tần Nhã mà hỏi những tấm ảnh đó do ai làm, Tần Nhã đã biết rồi vậy Lâm Tử Lạp có nhìn thấy không?
Có hiểu lầm gì hay không?
“Lần trước tôi đã nói với anh rồi, có người gửi đồ lạ không có tên và địa chỉ đến mà, sau khi Lâm Tử Lạp mở ra xem bảo tôi đưa cho anh, chị ấy nói cứ để ở chỗ tôi trước đã.”
“Cô ấy biết rồi, cô ấy cũng nhìn thấy rồi sao?” Tông Triển Bạch không thể bình tĩnh được, sợ Lâm Tử Lạp tưởng thật, hiểu lầm, sợ cô tức giận ảnh hưởng đến cơ thể, dù sao bây giờ cô cũng đang mang thai.
Bình thường mà nói nếu như anh nhìn thấy những tấm ảnh như thế của Lâm Tử Lạp, anh cũng sẽ phát điên lên.
“Đương nhiên là nhìn thấy rồi, sau khi xem xong sắc mặt và tinh thần của chị ấy đều không được tốt, tôi mới tò mò những tấm hình này có thật hay không?”
“Đương nhiên là không phải, giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi sẽ về nhanh thôi.” Lúc Tông Triển Bạch chuẩn bị tắt máy, giọng nói của Tần Nhã lại vang lên: “Chị ấy không có ở đây, đi Bạch Thành rồi.”
“Cô nói cái gì cơ?”
“Chị ấy đi bạch thành rồi, Bạch Dận Ninh kết hôn, chị ấy đi tham đự đám cưới.”
“Tôi biết rồi.” Anh tắt điện thoại, nói với Tô Trạm đang lái xe: “Tìm chỗ quay đầu đi, chúng ta về Bạch Thành.”
Tô Trạm không hiểu vì sao liền hỏi: “Tại sao thế? Lúc nãy anh gọi điện cho ai vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tông Triển Bạch nghiêm giọng: “Bảo cậu quay đầu, sao nói nhiều thế?”