Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ một lát sau, có giọng nói trầm thấp từ phòng tắm vọng ra: “Lấy quần áo giúp anh.”

 

Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, nhìn cửa kính phòng tắm, nhớ lại lúc cô tắm chỉ mặc duy nhất một cái cái áo choàng tắm, bên trong không mặc gì.

 

Cô đỡ trán, quên mất không lấy thêm một bộ đồ.

 

Cô đứng dậy đến ngăn kéo tìm một bộ đồ mới, lúc dọn đến, cô đã chuẩn bị đồ dùng hàng ngày, cô xé nhãn, đi tới cửa phòng tắm gõ cửa một cái: “Cho anh.”

 

Rất nhanh, cửa phòng tắm mở ra, nắm thật chặt lấy cổ tay của cô, cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị kéo vào, cả người cô bị áp trên tường.

 

Hắn vừa mới tắm xong, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước nóng hầm hập, thân thể hắn rắn chắc, phủ đầy những hạt nước li ti trong suốt.

 

“Anh làm gì… Ưm…”

 

Lời của cô còn chưa nói xong đã bị hắn hôn môi, hết thảy chìm ngập trong nhiệt tình của hắn.

 

 

Trên cửa kính phòng tắm, có bóng dáng hai người lay động.

 

Thân mật mà mềm mại.

 

Lâm Tử Lạp không biết lúc nào hắn mới thỏa mãn, cuối cùng cô không có sức lực, dựa vào hắn để hắn ôm, nếu không sẽ trượt xuống dưới.

 

Trong mơ màng cô bị ôm đến bên giường, trùm chăn lên, cô cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng còn có người đang làm loạn trên môi cô, cô dùng hết sức lực cắn, Tông Triển Bạch nhíu mày, rất nhanh mặt mày đã giãn ra, buồn bực hỏi: “Còn muốn tiếp tục?”

 

“Đồ khốn!” Lâm Tử Lạp nổi giận, thế mà lại bị chơi đùa đến không còn sức lực hết lần này đến lần khác, nói ra như là đang làm nũng vậy.

 

Trên người của cô đầy dấu vết của hắn, hắn biết cô thật sự mệt mỏi, không tiếp tục vần cô nữa, ôm cô ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ: “Anh là đồ khốn, anh là đồ khốn…”

 

Lâm Tử Lạp ngủ rất say, đến khi tỉnh dậy bên cạnh lại không có người.

 

Cô đứng dậy nhìn thoáng qua điện thoại trên mặt bàn, đã một giờ rồi, cô mở to hai mắt, cô ngủ cả một buổi sáng sao?

 

Ở đây không phải chỉ có mỗi Tông Triển Bạch, còn có Trình Dục Tú và Tông Khải Phong, cô không dậy nổi là xảy ra chuyện gì?

 

Người khác sẽ nghĩ cô như thế nào đây?

 

Cô nhanh chóng vén chăn lên xuống giường, không biết có phải do động tác quá nhanh, tối hôm qua còn bị Tông Triển Bạch ‘ngược đãi’ nên hai chân của cô mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, may mà động tác của cô mau lẹ chống vào tủ đầu giường mới không bị ngã sấp xuống, cô đứng dậy từ từ mới cất bước, cô đi đến phòng tắm rửa mặt, lúc này cô mới nhìn đến vết tích trên người của mình, cô nhíu lông mày lại, như thế này làm sao cô gặp người khác được?

 

Thầm mắng chửi Tông Triển Bạch hàng trăm nghìn lần.

 

Rửa mặt xong, cô tìm trong ngăn kéo một chiếc áo len màu đen cao cổ mặc vào, phối với một chiếc chân váy kẻ caro, sửa soạn xong cô đi xuống lầu.

 

Không thấy Trình Dục Tú và Tông Khải Phong ở phòng khách cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu không cô thật sự không còn mặt mũi.

 

“Dậy rồi à.” Hôm nay là giao thừa, biệt thự bên kia không có ai, nên gọi cô đến cùng nhau ăn mừng năm mới, thấy Lâm Tử Lạp bà đứng lên chào hỏi.

 

Lâm Tử Lạp nắm lấy tóc che giấu mình không khỏe, cô không thấy ánh mắt của vú Vu, nhàn nhạt vâng dạ một tiếng.

 

Nghe thấy giọng nói của Lâm Tử Lạp, Tông Triển Bạch khép máy tính lại, hắn đang xem bản báo cáo cuối năm, không tiếp tục xem nữa, mà đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn cô: “Đói bụng rồi hả?”

 

Lâm Tử Lạp không để ý đến hắn, tức giận rồi.

 

Cô đi xuống cầu thang đi về phía phòng ăn.

 

Vú Vu cười: “Trong phòng bếp đang hâm nóng lại cơm cho con, ta đi bưng cho con luôn đây.”

 

Lâm Tử Lạp giật lại cái ghế ngồi xuống, vú Vu đem cơm nước đã hâm nóng lại bưng lên, thấy Tông Triển Bạch bước đến, rất biết điều lui ra ngoài: “Bên ngoài tuyết đang rơi, ta ra bên ngoài sân ngắm tuyết.”

 

Tông Triển Bạch từ sau lưng cô đi đến, hai tay đặt ở vai, đôi mối dán ở tai cô: “Tức giận?”

 

Lâm Tử Lạp vùi đầu xuống, hai tay bê bát, uống một ngụm canh nóng.

 

Hoàn toàn coi Tông Triển Bạch là không khí.

 

Tông Triển Bạch hôn gò má của cô, Lâm Tử Lạp càng không để ý đến hắn, hắn càng làm tới, tay từ vạt áo của cô đưa đến phía trong áo len…

 

“Tông Triển Bạch!” Lâm Tử Lạp xù lông rồi, chợt đứng lên nhìn hắn chằm chằm: “Anh có biết xấu hổ hay không? Nếu để người khác nhìn thấy, anh không định gặp người khác nữa đúng không?”

 

Thấy cô tức giận, hắn lại thấy đáng yêu, cười rất nhẹ: “Trong nhà không có ai.”

 

Trình Dục Tú và Tông Khải Phong sáng sớm đã đưa hai đứa trẻ ra ngoài, nói là buổi tối mới về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK