Vô cùng xứng đôi.
Trần Thanh hừ lạnh một tiếng: “Vì tư lợi của chính mình, mà lại nói hay như vậy.”
“Nếu quay về hai mươi năm trước, tôi biết ông có suy nghĩ như vậy, tôi nhất định sẽ đánh cho ông một trận!” Văn Khuynh hung hăng nói.”
Trần Thanh quay đầu nhìn Văn Khuynh: “Tôi thích thì làm sao?”
Văn Khuynh thở hộc ra: “Xem ra, quan hệ của chúng ta đã đến hồi kết rồi.”
“Tôi lẽ nào đến quyền thích một người cũng không có sao?”
Văn Khuynh không nói gì.
Ông ta không nói là không được thích, nhưng ông ta cảm thấy rất không thoải mái, hai người họ là anh em tốt lâu năm, ông ta luôn nghĩ Trần Thanh coi Văn Nhàn như em gái của mình.
Chưa bao giờ nghĩ, trong lòng lại muốn….
“Con người không biết đâu là đủ, có voi đòi tiên.”
Đạo lý này Trần Thanh hiểu, những nỗi khổ không thể hóa giải trong lòng, những rung động bồi hồi thời trẻ, những khát vọng không thể kiểm soát, là sự cố chấp khi không có được.
Ông ta luôn cảm thấy rằng nếu hai người họ ở bên nhau, bà ấy sẽ không chết sớm, nhất định sẽ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, ít nhất ông ta cũng yêu bà ấy, mang đến cho bà ấy sự quan tâm và yêu thương.
“May mà ông còn hiểu được, vậy tự mình lo cho mình đi, ở tuổi này mà còn vợ tán con li thì chỉ có thể làm trò cười cho người đời mà thôi.” Văn Khuynh xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Bước vào trong xe, ông ta cảm thấy bực bội trong lòng, phụ tá hỏi: “Có về nhà không ạ?”
“Đến nghĩa trang.” Ông ta nhớ Văn Nhàn, muốn đi thăm bà ấy.
Phụ tá lái xe về phía nghĩa trang ở ngoại ô, Văn Khuynh vừa nói đến nghĩa trang, anh ấy liền biết ông ta muốn đi thăm ai.
“Chờ đã, đến cửa hàng hoa mua một bó hoa, nếu không phần mộ lạnh lẽo quá, chỉ có mình con bé cô đơn.”
Phụ tá quay đầu xe ở ngã tư phía trước.
Ông ta không mua hoa cúc, mà lại chọn mua một bó hoa diên vĩ, loài hoa mà Văn Nhàn lúc còn sống rất thích.
Văn Khuynh cầm hoa lên xe, khi phụ tá khởi động xe, ông ta vô tình liếc nhìn ra ngoài, nhưng lại bắt gặp Trình Dục Tú và Lâm Tử Lạp, còn có hai đứa trẻ, phía sau là một vài vệ sĩ đi theo.
“Chúng ta không thể ở bên ngoài quá lâu, cơ thể con không khỏe, chúng ta mua bánh xong sẽ quay về.” Trình Dục Tú lo lắng cho sức khỏe của Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp nói vâng.
Hai đứa nhỏ đột nhiên nói muốn ăn bánh mousse ngàn lớp, cô cảm thấy không mất quá nhiều thời gian, liền mang hai đứa nhỏ đi ra ngoài, cũng tiện thể hít thở không khí.
“Bà vào trong đó mua, các cháu ở đây đợi nhé.” Trình Dục Tú bước vào cửa hàng bánh.
Văn Khuynh không nghe được bọn họ nói gì, nhưng nhìn thấy biểu hiện của bọn họ rất vui, nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhìn xuống đóa hoa trong tay, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve.
Lẩm bẩm nói: “Con trai của em đó, không khỏi khiến người ta lo lắng.”
Lúc này, xe lăn bánh rời đi, ông ta vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn đóa hoa trên tay mình.
Trình Dục Tú mua bánh xong bước ra: “Chúng ta về thôi.”
“Về nhà ăn bánh thôi.” Lâm Huệ Tinh phấn khích nói.
Trình Dục Tú cười: “Cháu đó, cái bụng nhỏ còn chỗ để chứa được nữa sao?”
“Có thể, có thể.” Lâm Huệ Tinh như thể sợ rằng cô bé sẽ không được ăn bánh, liền nhanh chóng khẳng định lại.
“Lên xe thôi.”
Lâm Tử Lạp đứng trước cửa xe, để hai đứa trẻ lên trước, Lâm Huệ Tinh như thể vẫn tiếc thời gian ra ngoài quá ngắn: “Buổi tối hình như cũng có rất nhiều thứ vui.”
Trình Dục Tú vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cô bé: “Ngày mai bà dẫn hai đứa đi chơi.”
“Vậy mami có đi với chúng ta không ạ?” Lâm Huệ Tinh quay lại nhìn Lâm Tử Lạp, chớp chớp đôi mắt đầy khao khát.
“Bà đưa hai đưa đi thì không giống sao? Trong bụng mami còn có bảo bối nhỏ nữa không biết sao?”