Lâm Tinh Tuyệt rất chững chạc, Lâm Tử Lạp cũng biết.
Nói tới Lâm Tinh Tuyệt, Trình Dục Tú nói: “Con đi xem thằng bé đi, mấy hôm nay vừa về nhà đã vào trong phòng.”
Lâm Tử Lạp gật đầu, mở cửa đi ra.
Tới phòng Lâm Tinh Tuyệt, Lâm Tử Lạp gõ cửa.
Bên trong không có tiếng động, cô vặn tay cầm, cửa không khóa, nhẹ nhàng ấn khóa xuống mở ra, cô đẩy cửa ra, trong phòng thắp một ngọn đèn ngủ màu vàng nhạt, Lâm Tinh Tuyệt đang nằm trên giường đọc gì đó rất tập trung, thậm chí còn không nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng bước tới.
Trên màn hình cậu bé hiện lên những con số chi chít.
Những số này Lâm Tử Lạp không hiểu.
Cô nhẹ nhàng gọi con trai: “Tiểu Hi.”
Lúc này Lâm Tinh Tuyệt mới phát hiện có người vào phòng, cậu bé quay đầu nhín thấy Lâm Tử Lạp gọi: “Mami.”
Lâm Tử Lạp cười: “Tiểu Hi làm gì chăm chú vậy, mami vào mà cũng không nghe thấy?”
Lâm Tinh Tuyệt cười híp mắt: “Thầy của AC gửi cho con một dãy số bảo con giải, con cảm thấy rất thú vị.”
Cậu thích thú chỉ cho Lâm Tử Lạp xem: “Mami xem, những số này có quy luật gì?”
Lâm Tử Lạp không hiểu mấy con số này nên lắc đầu.
“Mẹ xem.” Lâm Tinh Tuyệt chỉ một dấu gạch chéo: “Các con số trên đều là số tổng hợp, trong khi các đường ngang là số lẻ. Chúng tuân theo quy luật. Chỉ cần tìm ra quy luật là có thể biết được câu trả lời của chúng.”
Vừa nói tới sở trường của mình, gương mặt của Lâm Tinh Tuyệt lại sáng rực.
Lâm Tử Lạp ngồi ở bên giường, ôm bé vào lòng: “Có phải không muốn tới nhà trẻ nữa?”
Lâm Tử Lạp thành thật gật đầu: “Quá ấu trĩ, cô giáo dỗ dành con như trẻ con.”
Lâm Tử Lạp hôn má cậu, ôm chặt lấy con trai: “Vậy con muốn đi học ở đâu?”
Đôi mắt Lâm Tinh Tuyệt rủ xuống, đôi lông mi dài chớp chớp, nhỏ tiếng nói: “Con muốn đi AC.”
Không phải Lâm Tử Lạp không muốn con trai đi, nhưng cậu còn nhỏ, ở AC cũng chỉ là học một nửa.
“Tiểu Hi, con có năng khiếu nhưng con còn nhỏ, nếu như con đường nên đi, con chưa từng được đi thì sau này sẽ hối hận. Mỗi một giai đoạn đều có niềm vui của nó, nếu như con chưa trải nghiệm sẽ mất đi một mảnh ký ức, đoạn ký ức đó sẽ trống rỗng, lúc nên viết nội dung vào đã không viết. Con muốn đi, mami chắc chắn sẽ ủng hộ con, chỉ cần thành tích tốt, cho dù là tiểu học hay trung học đều có thể vượt cấp, học tiểu học với trung học, phổ thông vài năm, đi hết con đường này con cũng trưởng thành rồi, lúc đó có thể học hết thời gian ở AC, không phải càng tốt sao?
Lâm Tinh Tuyệt nghĩ kỹ thấy cũng có lý.
“Mami, con nghe mami.” Lâm Tinh Tuyệt dựa vào lòng cô: “Mami.”
“Hả?”
Lâm Tử Lạp cúi xuống nhìn con trai.
Lâm Tinh Tuyệt cười hi hi: “Mami biết không, thầy giáo của con tới thành phố B rồi.”
Lâm Tử Lạp ngưng lại một lúc như có chút ngạc nhiên: “Thầy giáo nào của AC.”
Lâm Tinh Tuyệt gật đầu: “Thầy còn có một thân phận khác đó.”
Lâm Tử Lạp cố ý hỏi: “Là ai?”
“Bí mật ạ.” Lâm Tinh Tuyệt còn ra vẻ thần bí với cô.
Lâm Tử Lạp cũng không để ý nhiều, Lâm Tinh Tuyệt và người thầy dẫn cậu bé đi không phải thầy cũng không phải bạn, giữa hai người có không ít bí mật, tuy ông ấy có lúc không được chu đáo lắm nhưng ông ấy lại rất quan tâm Lâm Tinh Tuyệt.
“Mami, tối hôm nay con có thể ngủ với mami được không? Lâm Tinh Tuyệt ôm lấy cổ cô làm nũng.
Lâm Tử Lạp đồng ý.
“Nhưng có người ghen tỵ không?” Lâm Tinh Tuyệt liếc liếc mắt.
Lâm Tử Lạp cau mày: “Ai?”
“Ba ấy.” Lâm Tinh Tuyệt gọi Tông Triển Bạch, nhưng nghe không được thuận mồm như Lâm Huệ Tinh.
Từ nhỏ đã không có ở bên cạnh, cậu bé hiểu chuyện mà đột nhiên gọi như vậy, đúng là không được quen cho lắm.