Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Alo.”

 

Tông Triển Bạch hạ điện thoại xuống xem, rõ ràng là số của Tô Trạm, sao lại là tiếng của Lâm Tử Lạp chứ?

 

Anh đưa lại điện thoại lên tai: “Sao em lại dùng điện thoại của Tô Trạm? Cậu ta tìm em hả?”

 

Lâm Tử Lạp ừ một tiếng: “Cậu ấy biết hết rồi, tình hình anh bên đó thế nào rồi?”

 

Hứa với Lâm Tử Lạp nhất định phải đưa Tần Nhã về, kết quả lại gậy sự với Cố Bắc đến nỗi đi vào bế tắc.

 

Vào lúc Tông Triển Bạch không biết trả lời Lâm Tử Lạp thế nào, Thẩm Bồi Xuyên ngoảnh đầu lại nói với anh: “Họ theo anh tứ đến chùa Nam Sơn rồi.”

 

“Chùa Nam Sơn?”

 

“Đúng thế, anh ta cũng không giống người ăn chay niệm phật, đến đó…”

 

Hai người nhìn nhau, có cùng sự hoài nghi, lẽ lào Tần Nhã bị nhốt ở đó?

 

“Nam Sơn nào?” Lâm Tử Lạp nghe thấy lời của Thẩm Bồi Xuyên.

 

“Em bảo Tô Trạm đến cổng.” Tông Triển Bạch nói.

 

Lâm Tử Lạp nói vâng.

 

Cúp điện thoại, cô trả lại điện thoại cho Tô Trạm, nói với anh ấy Tông Triển Bạch bảo anh đến cổng.

 

Tô Trạm nhận lại điện thoại liền đi ra cổng.

 

Anh ấy đi đến cổng lớn của biệt thự, vừa hay Thẩm Bồi Xuyên cũng lái xe đến biệt thự, anh dừng xe trước Tô Trạm rồi hạ cửa xe xuống nói: “Lên đi”.”

 

Tô Trạm ngay lập tức mở cửa xuống xe: “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao Cố Bắc lại bắt Tần Nhã? Bây giờ cô ấy sao rồi? Cố Bắc không làm hại cô ấy chứ?”

 

Suốt chặng đường, Tô Trạm liên tục hỏi.

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh rồi nói: “Cậu bình tĩnh trước đã?”

 

Tô Trạm xoay cổ: “Tôi không bình tĩnh được.”

 

Tần Nhã không biết thế nào rồi, sao anh có thể bình tĩnh được?

 

“Cậu đừng có kích động, bây giờ chúng ta đã có manh mối, đang đi về hướng đó, nếu như cậu cứ như vậy thì xuống xe đi.”

 

Nói rồi, Thẩm Bồi Xuyên dừng xe bên đường.

 

Tô Trạm quay đầu nhìn Tông Triển Bạch rồi lại nhìn Thẩm Bồi Xuyên, nói nhỏ: “Tôi giữ im lặng.”

 

“Không phải giữ im lặng mà là giữ bình tĩnh.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

 

Tô Trạm vội vàng: “Tôi giữ bình tĩnh.”

 

Anh sợ bị đuổi xuống xe, anh buộc phải đi cứu Tần Nhã.

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh than thở rồi lại lái xe tiếp.

 

Đường Bách Dầu tới chùa Nam Sơn mặc dù rất rộng những lại hiểm trở, khúc khuỷu, không thể nào đi nhanh.

 

Vậy mà lão tứ dẫn họ tới phòng bao uống một chút rượu với mấy anh em đã rời khỏi hộp đêm tới chùa Nam Sơn.

 

Chùa Nam Sơn đúng là nơi giam Tần Nhã. Cố Bắc cũng cần thận, sợ Tông Triển Bạch phát hiện ra manh mối nên mới không giấu cô ở thành phố mà ở trong chùa.

 

Lão Tứ uống mấy ly rượu nổi cơn dâm dê mới giấu Cố Bắc một mình lên núi.

 

Cố Bắc không cho phép bất cứ ai lên, sợ Tông Triển Bạch phát hiện ra tung tích của Tần Nhã, lão Tứ đang nổi máu nên đã đắc ý quá mức, cảm thấy mình làm gì Tần Nhã thì Cố Bắc cũng không làm gì mình mới dám không coi lời Cố Bắc nói ra gì.

 

Xe dừng bên ngoài chùa, lão Tứ xuống xe vào trong, chính giữa sân là một hồ nước vuông rộng, nước trong như pha lê, đáy lấp ló những viên sỏi, trong đó có những con cá chép koi trắng và đỏ. Nước chảy ra ào ào, chính giữa bể là tượng Phật Bà Quan Âm bằng đá, nghệ thuật điêu khắc trên đá rất sống động, thể hiện tài nghệ của người thợ.

 

Lão Tứ đi qua bể bơi và bước lên bậc thang để đi qua chùa Kim Bảo, từ hành lang bên phải quay ra sau, chùa Nam Sơn nằm trên ngọn núi cao nhất phía nam thành phố B nên mọi người gọi là chùa Nam Sơn.

 

Ở đây có sư thầy, sư thầy bây giờ không giống như trước đây phải cạo đầu, nghe đâu trong nhà còn có vợ con, trình độ văn hóa cũng rất cao.

 

Không phải ai cũng có thể làm sư.

 

Lão tứ bước tới kho chứa đồ ở phía sau chùa, nơi có đống đồ lặt vặt, kho được xây ở bên phải của chùa, cạnh bức tường sân, ở một vị trí cực kỳ kín đáo, nơi thường ít người lui tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK