Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến cô ấy sẽ không bao giờ thật lòng thật dạ mà yêu mình nữa, trái tim sẽ đau đến nghẹt thở.

 

Khi anh ấy di chuyển con chuột chuẩn bị tắt thiết bị, thì lại vô tình bấm vào danh sách lịch sử, có lịch sử ghi lại có người từng kiểm tra nội dung mà anh ấy vừa xem qua cách đây không lâu.

 

Là ai đã động đến?

 

Đột nhiên anh ấy híp mắt lại, có ai đó đã ở đây?

 

Bởi vì vừa được dọn dẹp sạch sẽ, nên sớm đã không còn dấu vết.

 

Anh ấy điều chỉnh thời gian trên danh sách lịch sử, rất nhanh từ camera ở cửa nhà mình, anh ấy nhìn thấy có người từ bên ngoài cửa đi vào.

 

Khi nhìn rõ mặt người phụ nữ đó, tay anh ấy bất chợt run lên.

 

Là cô ấy, thực sự là cô ấy.

 

Cô ấy chưa chết, cô ấy đã trở lại.

 

Máu toàn thân anh ấy như đông cứng lại, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình video, nhìn cô ấy mở cửa phòng bước vào bên trong.

 

Cô ấy nhớ mật khẩu và quen thuộc với mọi thứ trong nhà.

 

Ánh mắt của cô ấy…

 

Bàn tay Giang Mạt Hàn đang đặt trên bàn bỗng nhiên siết chặt.

 

Làm thế nào cũng không thể kìm nén được cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.

 

Két két.

 

Trong màn hình cô ấy đẩy cửa phòng sách đi vào, bởi vì quá yên tĩnh nên mọi nhất cử nhất động, một tiếng động nhẹ của cô ấy đều có thể nghe được rất rõ ràng.

 

Nhìn thấy cô ấy kiểm tra camera giám sát của ngày hôm đó, rõ ràng là cô ấy cũng đang điều tra những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Rất nhanh cô ấy sớm phát hiện ra được đoạn video khi cô ấy bị người đưa đi vào ngày hôm đó đã biến mất.

 

Khi cô ấy muốn rời đi, thì đụng phải một cuốn sách trên bàn.

 

Cuốn sách đó là thứ mà Giang Mạt Hàn đã rất quen thuộc.

 

Anh ấy trơ mắt nhìn cô ấy nhìn thấy bức ảnh trong cuốn sách, nhìn thấy cô ấy ngạc nhiên, trong nháy mắt lại có thể hiểu rõ được mọi biểu hiện thay đổi của sự căm hận mà mình đã dành cho cô ấy.

 

Ngay lúc này cô ấy đã đau lòng đến như vậy.

 

Cô ấy ngã ngồi trên ghế lẩm bẩm một mình, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng truyền đến tai của Giang Mạt Hàn.

 

“Giang Mạt Hàn ơi là Giang Mạt Hàn, tại sao anh lại lừa dối em, em thật ngu ngốc nên mới tin anh như vậy? Nên mới muốn có một đứa con với anh?”

 

Cô ấy cố nén nhưng nước mắt lại không thể kìm được, cứ chậm rãi rơi xuống: “Em chung sống với anh ba năm rồi, anh không hiểu rõ về em sao? Anh có biết là em cũng suýt chết trong vụ tai nạn xe lần đó không? Chú Thẩm cũng là may mắn được thoát chết? Sao anh có thể nghĩ rằng là chúng tôi đã hãm hại mẹ của anh chứ?”

 

Cô ấy ôm lấy ngực mình, làm thế nào cũng không thể dứt ra được tâm trạng khi biết sự thật, cô ấy đau, đau vì anh ấy không hiểu rõ mình, đau vì anh ấy nghĩ rằng mình là con người như vậy.

 

Nỗi đau của cô ấy, sự ân hận của cô ấy, từng chữ cô ấy nói, tất cả đều tái hiện đến trước mắt Giang Mạt Hàn.

 

Tông Ngôn Hi đã từng ngồi đây và rơi nước mắt.

 

Mà giờ phút này lại khiến cho Giang Mạt Hàn đau thấu tâm can.

 

Anh ấy cứ thế bất động mà ngồi trước bàn, xem đi xem lại đoạn video đó.

 

Trái tim cũng theo đó mà đau nhói.

 

Mãi đến rất lâu, rất lâu sau.

 

Anh ấy cầm điện thoại lên gọi một cuộc gọi cho Nam Thành, yêu cầu anh ta điều tra vụ tai nạn xe hơi năm đó.

 

Anh ấy nhất định phải điều tra rõ ràng rằng chuyện gì đã xảy ra trong vụ tai nạn xe hơi năm đó.

 

Rốt cuộc là chuyện gì đã gây ra vụ tai nạn xe lúc đó?

 

Nam Thành ở đầu dây bên kia hết sức kinh ngạc, kinh ngạc vì không hiểu tại sao Giang Mạt Hàn lại đột nhiên muốn điều tra một chuyện đã trôi qua lâu như vậy, dù sao đó cũng là tai nạn xe do nhà họ Tông gây ra.

 

Mẹ của Giang Mạt Hàn cũng chết trong vụ tai nạn xe hơi lúc đó.

 

Còn cần phải tra cái gì nữa đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK