Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 257:

 

Nhưng…Bây giờ anh không tin không được.

 

“Cô ấy nhìn có vẻ rất trẻ tuổi…”

 

Tông Triển Bạch nắm chặt lấy tay của cô, chân mày khẽ nhếch lên, ngay cả da thịt trên mặt cũng rung theo, cười: “Lúc mười tám tuổi cô ấy đã gả cho tôi rồi, anh nói xem trẻ hay không ?”

 

Bạch Dận Ninh cau mày, cảm thấy Lâm Tử Lạp là một người rất có chính kiến, làm sao có thể sớm như vậy đã lập gia đình.

 

“Anh đang nói đùa đúng chứ?” Lúc nói chuyện ánh mắt của anh chỉ nhìn Lâm Tử Lạp dưỡng như đang thăm dò.

 

Lời anh ấy nói là sự thật.

 

“Tiểu Hi và Tiểu Nhụy còn đang đợi em.” Nói xong Tông Triển Bạch kéo cô rời khỏi.

 

Một câu anh cũng không cho phép cô nói chuyện với Bạch Dận Ninh.

 

Bá đạo giống như một đứa trẻ con, giờ phút này có người muốn cùng anh tranh giành thứ đồ chơi mà anh yêu thích.

 

Tay anh giống như kềm sắt, đem tay Lâm Tử Lạp gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay anh, bước chân rất nhanh.

 

Chân của Lâm Tử Lạp còn chưa khỏe hẳn, lại mang đôi giày cao gót, căn bản không đuổi kịp tốc độ của anh, cô chịu không được sự đau đớn mơ hồ hiện lên ở mắt cá chân và lòng bàn chân, lên tiếng nói: “Anh đi chậm một chút.”

 

Tông Triển Bạch quay đầu, nhìn cô: “Không nỡ rời đi à?”

 

Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không phải.”

 

A—–

 

Lời của cô vừa dứt, liền bị Tông Triển Bạch ôm ngang lưng bế cô lên, Tông Triển Bạch theo bản năng ôm lấy cổ anh, đồng thời ngậm chặt miệng.”

 

Lâm Tử Lạp lúc này có thể cảm nhận được tim anh không ngừng đập mạnh, muốn mở mồm hỏi anh sao lại ở chỗ này, nhưng môi vừa mới mở ra lại không phát ra được âm thanh nào.

 

Tiến vào hành lang Tông Triển Bạch quay đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu về trước đi.”

 

Thẩm Bồi Xuyên trong một giây, đọc được suy nghĩ trong đầu anh, cũng không nói gì, rời đi.

 

Ánh sáng trong hành lang có chút tối, Lâm Tử Lạp có thể nghe rất rõ ràng tiếng tim đập thình thịch! Thình thịch! Thình thịch, cô không phân biệt được là của mình hay là của anh nữa.

 

“Sao anh lại ở đây?” Tông Triển Bạch ôm cô lên hai tầng cầu thang, trong lòng cô mới bình tĩnh lại, đồng thời lấy lại được giọng nói.

 

Tông Triển Bạch yên lặng không nói.

 

Lâm Tử Lạp ngắm nhìn khuôn mặt bị ánh sáng xẹt qua của anh, hỏi: “Anh tới tìm em à?”

 

Tay cô không khỏi siết chặt phía sau cổ áo anh, hi vọng anh nói ừm.

 

Nhưng lại sợ sự mong đợi của bản thân sẽ rơi vào khoảng không: “Anh tới đây có chuyện.”

 

Tông Triển Bạch từ đầu đến cuối không nói lời nào, im lặng làm cho lòng Lâm Tử Lạp cảm thấy bất an, cô một lần nữa do dự, thậm chí dè dặt hỏi: “Anh sao thế?”

 

Lúc này Tông Triển Bạch ôm cô xuống tầng mà bọn họ thuê, Thẩm Bồi Xuyên thu xếp ổn thỏa, rời đi làm người canh giữ ở hành lang, bây giờ anh trốn trong phòng Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh, anh đẩy cửa phòng đi vào, sau khi bước vào, khóa trái cửa lại, ôm Lâm Tử Lạp tới phòng ngủ, đặt cô ngồi lên trên giường.

 

Lâm Tử Lạp cũng không dám lên tiếng, sự bình tĩnh của anh làm cô hoảng sợ.

 

Tông Triển Bạch cứ như vậy lẳng lặng quan sát cô, không trang điểm cô vô cùng trong sáng, nếu như mặc quần jean, người ta sẽ nghĩ cô là sinh viên đại học, hoàn toàn không nhìn ra cô đã là mẹ của hai đứa bé.

 

Nhưng mà cô của lúc này, không mất mùi vị trong sáng, đồng thời lại thêm vài phần quyến rũ, dung vẻ cô lúc này vô cùng lắng lơ.

 

Giờ phút này, với tư thế ngồi của cô, anh cúi thấp xuống liền có thể nhìn thấy nơi đầy đặn che giấu trong chiếc cố áo cắt sâu hình chữ V kia, trắng nõn mềm mại.

 

Người phụ nữ này, sinh cho anh hai đứa con rồi, bởi vì cô biến mất mà anh ăn cơm không ngon, ngủ cũng không yên, ở trước mặt người đàn ông khác, ăn mặc ‘trang điểm lộng lẫy’, cô muốn làm cái gì?

 

Nhìn trúng tên què đó sao?

 

“Em vừa mới cùng cái tên què đó làm cái gì?” Nghĩ đến dáng vẻ thân thiết thì thầm bên tai của cô và Bạch Dận Ninh, anh liền phát điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK