“Đây là ai? Sao lại xuất hiện trên bàn của anh chứ? Anh hỏi tế nhị, chỉ là suýt nữa hỏi thẳng: Anh thay lòng đổi dạ rồi?
Tông Triển Bạch không để ý đến anh, chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái.
Tô Trạm vỗ mồm, lại liếc nhìn tấm thiệp mời, nhìn ngắm kỹ người bên trên, nghiên cứu một hồi lâu rồi đưa ra kết luận: “Đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rõ, gây thương nhớ cho người khác, đẹp lắm đẹp lắm, nhưng mà……”
“Tô Trạm à, anh có chút liêm sỉ được không? Đừng nhìn thấy phụ nữ là sáng mắt lên.” Thẩm Bồi Xuyên vừa họp xong ở cục liền bị Tô Trạm kéo đến, vẫn mặc bộ đồng phục phẳng phiu, tư thế hiên ngang.
Tùy ý ngồi ở đó cũng toát ra khí thế mạnh mẽ, nhìn rất đã mắt, vốn dĩnh là một người đàn ông cứng rắn, cộng thêm bộ đồng phục trang nhiêm màu lạnh, đem lại cảm giác thần thánh, không thể giễu cợt.
Tô Trạm ngước mắt, bĩu môi chế giễu Thẩm Bồi Xuyên: “Hai chúng ta ai không có liêm sỉ chứ? Tôi đánh giá thật lòng, ngược lại là anh suy nghĩ đen tối, còn kéo theo tôi suy nghĩ không trong sáng, tôi thực sự cầu thị, người phụ nữ bên trên thực sự rất đẹp, nhưng lại thiếu sự ấm áp, quá lạnh lùng, không bằng Tần Nhã giản dị dễ gần nhà tôi, đem lại cảm giác rất thân thiện.”
Anh đặt lại tấm thiệp mời lên bàn, bước đến, ngồi bên cạnh sô pha, đặt tay lên vai Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi sống thật, không giả dối, không giống như anh, rõ ràng là lòng dạ độc ác, nhưng lại cứ giả vờ thận trọng.”
Ù ù—–
Lúc này điện thoại trong túi áo Thẩm Bồi Xuyên vang lên, anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên, vốn dĩ định mắng anh, nhưng lại không nói nên lời, lấy điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị là một số máy lạ, dãy số rất lạ, không có ấn tượng gì.
Tô Trạm nhíu mày lại, ngồi vào ghế sô pha phía đối diện : “Có khi nào là cuộc gọi quấy rối không?”
Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Không nói thì sẽ chết à?”
Tô Trạm bĩu môi, không nói thì thôi, làm gì mà căng thế, ỷ mình có sức mạnh sao?
Anh khẽ chửi một tiếng : “Đồ lưu manh.”
Thẩm Bồi Xuyên không để ý đến anh, mà nhấn vài nút nghe, đặt bên tai, một giọng nữ trong trẻo nhanh chóng truyền đến: “Là đội trưởng Thẩm sao?”
Thẩm Bồi Xuyên hơi nhíu mày lại, giọng nói này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đó là ai.
Bên đó hình như cảm nhận được Thẩm Bồi Xuyên không nhận ra mình, hơi thất vọng nói: “Tôi là Tang Du.”
Thẩm Bồi Xuyên lập tức nhận ra: “À, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Đúng, anh rảnh không? Buổi trưa tôi nghỉ ngơi, anh có thể đến tìm tôi được không?” Giọng nói của Tang Du lại truyền đến từ đầu dây bên kia.
Thẩm Bổi Xuyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường rồi nói: “Được”
“Vậy tôi đợi anh ở cổng trường học.”
“Được.”
Tần Du hơi nhíu mày, con người này thật lạnh lùng, lẽ nào nói thêm một câu sẽ lãng phí nhiều thời gian của anh lắm à?
“Vậy cúp máy nhé?” Vẫn là Tang Du lên tiếng.
“Ừm.”
Tang Du cầm điện thoại đã tắt cuộc gọi, nhìn rồi bật cười, cô ta cảm thấy người đàn ông như thế này cũng khá thú vị.
Thực ra cô ta có điện thoại, lần đó Thẩm Bồi Xuyên hỏi nhưng cô ta không đưa, bởi vì chưa tin tưởng Thẩm Bồi Xuyên cho lắm, cô ta có thể chịu khổ, cho dù không có người thân thì cũng có thể dựa vào bản thân để tiếp tục sống.
Điện thoại không phải là thứ đồ đắt đỏ, có điều đối với cô ta mà nói thì cũng đủ dùng, thành tích học tập của cô ta tốt, kỳ này còn được học bổng, hơn nữa cô ta còn đi làm thêm, vì thế cũng có thể nuôi sống bản thân.
Cô ta muốn đợi qua hai năm nữa tốt nghiệp xong, có công việc rồi thì sẽ ổn định hơn.
Thẩm Bồi Xuyên lái con xe SUV dừng trước cổng đại học Thanh Hoa, hạ cửa kính ô tô xuống liền nhìn thấy Tang Du đang đứng trước cổng, cô ta mặc chiếc áo phông màu trắng, quần bò cạp cao màu nhạt, lộ rõ đôi chân dài, cô mang một đôi giầy thể thao trắng, đeo balo màu đen, mái tóc dài buộc đôi ngựa, trông rất trẻ trung, tràn đầy sức sống, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên cô liền chạy đến, đứng trước cửa xe, hỏi: “Thứ lỗi, tôi không thể mời anh xuống được, bạn học đều biết tôi không có người thân, đột nhiên qua lại với người như anh, tôi sợ người ta nói ra nói vào.”
“Lên xe đi.” Thẩm Bồi Xuyên nhấn khóa an toàn.
Tang Du kéo cửa xe rồi ngồi lên xe, cô chỉ phía trước: “Cứ đi thẳng rồi rẽ phải.”
Thẩm Bồi Xuyên cũng không hỏi đi đâu, dù sao cũng lái xe theo yêu cầu của cô, mắt anh nhìn thẳng rồi hỏi: “Tìm tôi có chuyện sao?”
Tang Du quay đầu nhìn anh rồi nói đùa: “Không có chuyện thì không được tìm anh à?”