Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 516:

 

Cô ấy ngồi bên giường, dưới chân, chính là vị trí mà Tô Trạm đã ngủ dưới sàn đêm qua.

 

Đột nhiên, cô ấy bật cười.

 

Lúc đầu, cô ấy cứ nghĩ Tô Trạm là vì cảm nhận của cô ấy, nên mới không lên giường, không chạm vào cô ấy.

 

Bây giờ nghĩ kĩ lại, có phải vì người phụ nữ anh ấy yêu đã quay lại, nên đến chạm vào cô ấy cũng không muốn chạm?

 

Trong lòng anh ấy, cô ấy là cái gì?

 

Một công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý thôi sao?”

 

Bên ngoài có tiếng mở cửa vang lên, tiếp theo đó là giọng nói của bà cụ và người giúp việc, hai người đang nói cái gì đó, nghe có vẻ tâm trạng bà cụ đang rất tốt, trong giọng nói đều là ý cười.

 

Đây là việc giữa cô ấy và Tô Trạm, cô ấy không muốn để bà cụ biết, bà cụ cũng lớn tuổi rồi, có lẽ sẽ không chịu đựng được việc này.

 

Không phải vì Tô Trạm, chỉ là vì bà cụ đối với cô ấy rất tốt.

 

Cô ấy mở cửa phòng ra, người giúp việc đang treo quần áo cho ông cụ.

 

“Cháu ở nhà sao?” Bà cụ nhìn Tần Nhã, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó khẽ mỉm cười: “Mau qua đây ngồi, nội có tin tốt muốn nói với cháu.”

 

Tần Nhã nghe lời ngồi xuống sofa, bà cụ vui vẻ kéo tay cô ấy.

 

“Có chuyện gì mà khiến nội vui như vậy?” Tần Nhã che giấu cảm xúc của mình rất tốt, không để lộ ra trước mặt bà cụ dù chỉ nửa phần.

 

Tuy là sống cùng với bà cụ không lâu, nhưng sự hòa nhã dễ gần của bà cụ, sớm đã lay động cô ấy.

 

Cho dù cô ấy và Tô Trạm có như nào đi nữa, thì cô ấy cũng không muốn làm tổn thương đến bà cụ.

 

“Nội hôm nay gặp được một người xem tướng, ông ấy nói sắc mặt nội hồng hào, sao phúc chiếu mệnh, sắp có chuyện tốt xảy ra.” Bà cụ rất tin vào mấy chuyện xem tướng như này.

 

Đại đa số người già đều tin vào chuyện xem tướng.

 

Suy cho cùng thì những người ở thế hệ trước thường khá mê tín.

 

Tần Nhã không biết nên khóc hay cười: “Như vậy là nội liền tin sao ạ?”

 

Bà cụ mở to đôi mắt: “Nội không biết, nội căn bản không nói với ông ấy nội có cháu trai, nhưng ông ấy lại nhìn ra được, nói nội có cháu trai vừa kết hôn, còn nói, năm sau nội nhất định có chắt trai bế, nội có thể không tin sao?”

 

Người giúp việc đứng bên cạnh nói chen vào: “Lúc đó bà cụ vui quá, liền cho người ta một phong bì lớn.”

 

Nụ cười trên môi Tần Nhã dần dần có chút không gượng được nữa.

 

Bà cụ nắm chặt lấy tay Tần Nhã, kéo lại gần: “Tiểu Nhã, việc có chắt trai, còn phải xem cháu thế nào đã.”

 

Lúc nói bà cụ nhìn vào bụng dưới của Tần Nhã: “Nói không chừng chắt trai của nội đã nằm trong đó rồi cũng nên.”

 

Tần Nhã không thể cười nổi, cũng không biết nói lời dỗ dành khiến người già vui.

 

Đợi Tô Trạm trở về, họ cũng dễ hợp dễ tan, để báo đáp ý tốt của bà cụ, cô ấy đứng dậy: “Cháu đi nấu cơm đây.”

 

Lần đầu tiên tự tay nấu cơm cho bà cụ.

 

“Không cần, không cần, cháu nghỉ ngơi đi.” Bà cụ kéo tay cô ấy, nói thế nào cũng không để cô ấy đi làm: “Giờ cũng sắp năm mới rồi, Tô Trạm đâu? Vẫn chưa xử lý xong công việc sao?”

 

Tần Nhã bình thản nói: “Có lẽ vậy ạ.”

 

“Thằng nhóc thối này, phải dạy cho nó một trận, một chút thời gian nhớ về gia đình cũng không có, đợi nó về đây, xem nội đánh nó thế nào.” Bà cụ thực ra trong lòng nghĩ, anh ấy không về, thì bà cụ đến bao giờ mới có chắt trai bế đây?

 

Việc mang thai, cũng không phải việc của một mình Tần Nhã.

 

Bầu trời dần tối, đến đêm Tô Trạm mới trở về.

 

Bất kể sự ngăn cản của bà cụ, cô ấy vẫn quyết tâm tự tay nấu một bữa cơm cho bà cụ.

 

Tay nghề nấu nướng của cô ấy không phải quá tốt, nhưng nó là thành ý.

 

Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, cô ấy nấu vài món mà bình thường bà cụ thích ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK