Chương 445:
“Tiểu Nhụy, em đừng ấu trĩ như vậy có được không?” Lâm Tinh Tuyệt nghiến răng nói chuyện với em gái.
“Có chỗ nào ấu trĩ cơ, em cứ thích chơi đại chiến cương thi thực vật đấy thì làm sao nào?” Lâm Huệ Tinh không cảm thấy mình ấu trĩ mà ngược lại thấy trò này rất thú vị.
“Mặt trời mặt trời, nhặt được rất nhiều mặt trời, em có thể trồng một xạ thủ đậu Hà Lan…” Cô bé một mình độc thoại nói.
Căn bản không để ý tới anh trai ‘Chửi bới’ ấu trĩ? Cô có chỗ nào ấu trĩ ư?
Cô cảm thấy chơi rất vui.
Lâm Tinh Tuyệt xoa đầu, nhìn không nổi nữa, Lâm Huệ Tinh vẫn cứ hết lần này tới lần khác nói to, cậu nghe suốt cảm thấy rất bực bội.
“Tiểu Hi.” Lâm Tử Lạp đứng trước cửa phòng gọi cậu.
Lâm Huệ Tinh lúc này rất chuyên tâm chơi trò chơi, không phát hiện ra Lâm Tử Lạp đã trở về.
“Mami.” Lâm Tinh Tuyệt đi tới, tuổi còn nhỏ mà chân mày đã nhíu sâu thành một đoàn.
Lâm Tử Lạp đưa tay xoa nhẹ lông mày của cậu: “Con là đứa bé ngoan, thay mẹ chăm sóc em gái rất tốt, vì vậy mẹ muốn tặng cho con một món quà.”
Mắt của Lâm Tinh Tuyệt bỗng sáng bừng lên: “Quà gì vậy ạ?”
Được tặng quà dĩ nhiên là vui rồi.
Lâm Tử Lạp lấy từ trong túi ra đưa cho cậu.
Lâm Tinh Tuyệt ngay lập tức nhận lấy, moi từ trong hộp ra: “Rubik á?”
Lâm Tử Lạp gật đầu, cố tình trêu cậu nói: “Nghe ông chủ nói nó rất khó, không biết con có thể ráp nó được hay không.”
Lâm Tinh Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục bóc, cậu ngược lại muốn xem xem khó đến mức nào, cậu chỉ thích thử thách khó khăn.
Mở ra nhìn thấy vật thật, mắt của Lâm Tinh Tuyệt nhìn không chớp mắt, cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Mami, mẹ mua từ đâu thế ạ?”
“Mẹ, mẹ ra bên ngoài mua về đó, sao thế?” Lâm Tử Lạp bị thái độ của con trai làm cho bối rối.
“Con thích thôi.” Lâm Tinh Tuyệt nóng lòng muốn thử: “Mami cảm ơn mẹ.”
Lâm Tinh Tuyệt cười nhẹ nhàng xoa đầu con trai: “Con thích là được rồi.”
“Vậy con đi chơi nhé?”
“Đi đi.”
Lâm Tinh Tuyệt chạy vào ngồi lên chiếc ghế sofa trong phòng, bắt đầu nghiên cứu khối Rubik trong tay.
Lâm Tử Lạp đứng thẳng người lên, nhìn hai đứa trẻ rất chăm chú, cô quay người đi vào một căn phòng khác.
Tông Triển Bạch vẫn như cũ ngồi trên ghế sofa, trên đùi đặt chiếc latop đang xử lý chuyện của công ty, giống với lúc cô rời đi, xem ra anh đang rất bận.
Tròng mắt của Lâm Tử Lạp cúi thấp xuống, cô xách đồ đặt cạnh chân nhẹ nhàng bước vào.
Buông xuống đồ trong tay, từ trong túi xách lấy ra giấy và bút, lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Cô cũng không muốn quấy rầy anh.
Tông Triển Bạch: “…”
Anh vẫn luôn đợi cô, luôn đợi cô, vừa mới nghe được tin cô trở về anh thật sự không biết vui biết bao, đi ra cửa thì nhìn thấy cô tặng quà cho Lâm Tinh Tuyệt.
Vì không để Lâm Tử Lạp phát hiện ra mình, anh nhẹ nhàng trở về phòng, ngồi trên ghế sofa, làm ra vẻ như mình vẫn đang rất tức giận, hơn nữa còn đang rất bận.
Mắt nhìn vào máy tính nhưng lòng lại đang nghĩ, cô đã đi đâu, mua quà cho Lâm Tinh Tuyệt, không biết có mua quà cho anh hay không?
Anh ôm hi vọng đợi Lâm Tử Lạp đi vào.
Kết quả…
Người thì cũng vào rồi, nhưng mà một câu cũng chẳng nói mà đã đi ra.