“Bó đuốc!” Khoé miệng Tô Ngư Nhi cong lên không chút giấu vết, đứng chắp tay hời hợt nói. “Bó đuốc?” “Vật này thật lợi hại!” Bạch Mị không nhịn được khen. “Không có gì to tát hết, đi theo ta đi.” Tô Ngư Nhi lém lỉnh nhếch môi, ưỡn ngực vênh mặt đi phía trước. Còn sau lưng, Bạch Mị cẩn thận đi theo, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn bốn phía, rồi ánh mắt lâu lâu nhìn về phía nàng đầy sùng bái. Thấy thế, bộ ngực nhỏ của Tô Ngư Nhi ưỡn cao hơn. Đây chính là phong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.