“Cô nương yên tâm, ta sẽ bảo quản thật tốt!” “Cáo từ.” Dịch Phong ôm quyền cười, sau đó chậm rãi xuống núi. “Hy vọng tương lai công tử nhìn thấy cái chuông gió này, cũng có thể nhớ tới tồn tại Bạch Phiêu Phiêu là ta.” Nhìn bóng lưng Dịch Phong rời đi, Bạch Phiêu Phiêu nhịn không được nỉ non. “Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Vân Lam ngồi trên chồng cỏ, tràn đầy phiền muộn, “Trận pháp mà chúng ta bố trí làm sao lại lặp đi lặp lại nhiều lần mất đi hiệu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.