Đám người Cẩu Tử thấy thế, lập tức xông đến, đỡ Lâu Bản Vĩ đứng dậy. “Thế nào rồi đại ca?” “Đại ca, huynh không sao chứ!” Lâu Bản Vĩ nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Độc Cô Vân Dao rời đi, rồi che lấy ngực của mình, điềm đạm đáng thương nói: “Đau, lòng ta đau quá.” “Mau, mau xoa bóp cho đại ca.” Cẩu Tử hô lớn. Ngô Công thấy thế bước nhanh về phía trước, hàng trăm cái chân vò động lên ngực của Lâu Bản Vĩ. “Đại ca không đau không đau.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.