Mười mấy người kia khinh thường nhìn Giang Trừng, tuy trong lòng biết rõ Giang Trừng là phó châu chủ, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian trên người hắn ta, nhân lỗ hổng ngắn kia vào thành quan trọng hơn. Mười mấy người trực tiếp bay vào chủ thành. Nhưng vừa bay đến cửa thành. “Đứng lại.” Một tiểu binh mặc giáo bỗng nhiên xuất hiện, tay cầm trường mâu, mặt không biểu cảm đứng trước lỗ hổng ngăn cản bọn hắn. “Tô Nghiêm Cẩn?” Giang Trừng đang tuyệt vọng thấy vậy, lại lần nữa dâng lên chút...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.