“Cái kia, lão Vương đại ca, bát cơm chiên trứng kia, có thể nói nhi tử của ngươi lấy đến cho ta một ít được hay không, ta mang về cho hậu bối trong tộc ăn.” Tiêu Viêm Diệu nhìn về phía Vương Chiến, trong hai mắt toát ra vẻ chờ mong. Giờ phút này còn đâu bộ dạng kẻ thù như lúc trước nữa. Một hạt cơm là đã có thể đột phá đến Chân Nguyên Tiên Cảnh, một bát cơm chiên này ít nhất phải có mấy ngàn hạt gạo. Tùy tiện lấy mười hạt, gia tộc của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.