Bàn tay Lâu Bản Vĩ vung lên, quả cầu ánh sáng bay lên không trung tựa như sao liền biến mất không còn dấu vết. Mà bầu trời cũng khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhưng Ngô Phàm lại không hề bình tĩnh, hắn tựa như một vũng bùn rơi trên mặt đất thậm chí đến ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng đều nói không ra. Thiên Đạo. Thiên đạo cư nhiên lại bị hắn nắm trong tay tùy ý gây khó dễ. Đây. Đây là người nào! Lâu Bản Vĩ nhìn hắn một cái như thể hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.