Lục Thanh Sơn rất sĩ diện, bản thân nghèo lại không muốn nói trước mặt hắn sợ hắn khinh thường, chỉ đành khúm núm. Người nghèo, thật khổ. Nghĩ đến đây, hắn vỗ vỗ vai Lục Thanh Sơn, nhẹ nhàng nói: “Lão già à, cũng không phải chuyện gì khó nói, chuyện này ta hiểu mà!” “Tiên sinh, ngươi hiểu ư?” Lục Thanh Sơn rùng mình. Hắn không khỏi lau mồ hôi. Tiên sinh đúng là tiên sinh, ngay cả chuyện này mà hắn cũng biết ư? “Đương nhiên ta hiểu rồi.” Dịch Phong thở dài một hơi sau đó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.