Trong thế giới bao la rộng lớn như vậy, một con người nào có gì đáng nói. Bất kể thân phận gì chẳng qua chỉ là kiến hôi mà thôi. Ánh mắt Dịch Phong lộ vẻ cảm khái, chỉ đành khẽ khàng nói ra suy nghĩ trong lòng. “Ta cũng không biết bản thân rốt cuộc là ai nữa.” Bạch y trắng hơn tuyết, ngẩng đầu nhìn trời cao. Trong mắt như chứa đựng biển rộng sao trời, bật thốt những lời sâu xa khó lường. Lạc Thiên Bắc nghe mà nhất thời ngạc nhiên. Ông ta nương theo tầm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.