“Đi đi đi, tất nhiên phải đi rồi.” Lần này, không đợi Tô Nghiêm Cẩn lên tiếng, lão binh trực tiếp đồng ý thay Tô Nghiêm Cẩn. “Tiểu lão đệ, đại ca là đang giúp ngươi đấy.” Lão binh thản nhiên mỉm cười, nháy mắt ra hiệu cho Tô Nghiêm Cẩn. “Ồ.” Tô Nghiêm Cẩn gật đầu, đồng ý. “Tốt quá rồi, ân nhân.” Mục Thiên Thiên lộ vẻ mừng rỡ, trực tiếp ngồi trong tửu quán nhỏ ở cửa thành, hai tay chống cằm đợi Tô Nghiêm Cẩn tan làm. Cuối cùng đợi được Tô Nghiêm Cẩn tan làm,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.