Bầu trời u ám cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của hai người. Bọn họ nhai kỹ nuốt chậm, thưởng thức thức ăn mỗi nười làm. Sau khi nhét đầy bao tử, Dịch Phong ợ một cái. Hắn đứng dậy, cảm thấy thỏa mãn cười nhạt nói: “Đầu trấn có người đang đánh cờ, ta tìm bọn họ làm hai ván, nơi này vất vả ngươi thu dọn rồi.” “Không vất vả, đây đều là chuyện bổn phận của Vân Yêu Yêu…” Dịch Phong khẽ gật đầu, rồi chắp hai tay sau lưng, thản thơi nhẹ nhàng đi ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.