Hắn run run một cái. Bịch. Cứ như là phản xạ có điều kiện, hai chân rụng rời trên mặt đất. Hắn có linh cảm. Nếu mình không như vậy thì sẽ chết rất thảm. “Có rượu không?” Lâu Bản Vĩ hỏi. “Có có có.” Vân Lang vội vàng lấy rượu ngon mình cất giấu kỹ ra, lấy thêm vài chén rượu, dâng tới trước mặt Lâu Bản Vĩ. Lâu Bản Vĩ đổ đầy mấy cái chén, sau đó hô: “Hai người các ngươi, uống cho ta, hơn nữa phải uống một hơi.” Thấy thế, Thuỷ Hành và Vân Lang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.