“Ạch…” “Lộc cô nương, mắt ngươi có cát bay vào hả? Hay là ta thổi cho ngươi một chút?” Lộc Thư Dao nghe xong cứng đờ. Vất vả lắm mới ấp ủ ra được loại không khí mập mờ này, trong nháy mắt đã tiêu tán không còn, chỉ còn lái sắc mặt lúng túng của nàng, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, sắc mặt đỏ bừng. Đáng ghét! Người này nhìn thấy mị thuật của nàng thì cũng thôi đi, còn lên tiếng trêu chọc như thế, không hiểu một chút phong tình nào, đúng thật là một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.