“Khô Lâu gia?” “Hừ!” “Ta già đến vậy sao?” Bên dưới miệng giếng truyền ra một âm thanh mang theo sự tức giận. Nghe vây, Ngao Khánh vội vàng thay đổi lời nói: “Ca, ca, Khô Lâu ca, ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, là ta lỡ miệng gọi sai!” “Ừ hứ?” “Không ngờ rằng con chó nhà ngươi lại nói chuyện dễ nghe đến vậy.” Bên dưới miệng giếng lại truyền ra một giọng nói vừa ý. Vốn chỉ là cầu xin tha thứ, không ngờ lại được Khô Lâu khen ngợi, Ngao Khánh nhíu mắt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.