Trần Thương Vân lại cười bước vào trong phòng, đặt chiếc khay lên bên trên bàn tròn nhỏ, tận tay cầm một bát nước canh nhỏ ở trong chiếc khay lên, sau đó mỉm cười ngồi xuống ngước mắt lên tiếng. “Hân Nhi, mau ngồi xuống đi.” Loại dáng vẻ từ ái kia, khiến cho Trần Vũ Hân nhìn thấy càng thêm kinh ngạc. Liếc nhìn bát cảnh nhỏ, nàng ta khó có thể tin đến mức mở to đôi mắt đẹp. “Phụ thân…” “Người sao thế, sao lại đột nhiên…” Trần Thương Vân cười gật đầu, trong mắt lộ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.