Mãi cho đến giờ dậu buổi chiều. Lão binh kia vào ngục giam, mang theo một dĩa đậu phộng, hai lạng khô bò, một bình rượu mạnh hai lượng tám tiền, đặt trước cửa cho Tô Nghiêm Cẩn. “Tiểu lão đệ, lão ca phải đi canh gác đây.” Nói xong bèn rời khỏi. Lúc này Tô Nghiêm Cẩn mới mở mắt, ngồi dậy, chậm rãi ăn hết mấy món kia. Sắc trời dần dần mờ tối. Tô Nghiêm Cẩn như một tượng đá, không cử động, tư thế đi ngủ cực kì tiêu chuẩn. Đột nhiên, trên gương mặt không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.