Lâu Bản Vĩ ấm ức, nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng mà, nhưng mà không phải có tiền của ta gửi ở chỗ ngươi sao?” “Gửi ở chỗ ta, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói à?” Dịch Phong xụ mặt nói: “Ta đây sẽ tính toán rõ ràng với ngươi, quãng đường này, xe ngựa ngươi ngồi cũng là đòi tiền mua, còn có mặt nạ trên mặt ngươi cũng là ta mua cho, trừ mấy cái đó còn có rất nhiều thứ linh tinh khác nữa.” “Nhưng mà, chẳng lẽ nhanh như vậy đã xài hết sao?” Lâu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.