Lão tộc trưởng nhanh chóng đi đến đỡ dậy, mọi loại khuất nhục đều đè nén dưới đáy mắt. Cuối cùng trước mắt cũng không còn người nào làm phiền nữa. Trần Vũ Hân thu hồi ánh mắt thờ ơ, trên miệng còn có mấy phần không vui vẻ. “Ồn ào.” Mãi cho đến khi lại lần nữa nhìn thấy thư sinh bạch y ở dưới góc hòe phía xa, đôi môi đỏ của Trần Vũ Hân mới khẽ nhếch lên một đường cong, giày thêu theo bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước, trở lại khí phái hoa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.