Dịch Phong ở phía bên trong đã yên tĩnh. Khuôn mặt u ám không nói gì. Ngước đầu lên không cần dùng đến thần thức cách một cánh cửa cũng có thể nghe ra được giọng nói của Ngô Vĩnh Hồng. Vừa hay, hắn cũng có việc muốn dặn dò. “Đến đây.” Hắn nói, giọng nói u sầu ảm đạm: “Bảo những đứa đệ tử kia không cần trở về nữa. Kể từ hôm nay ta sẽ bế quan.” “Vâng.” Ngô Vĩnh Hồng đáp lời. “Còn việc gì nữa không.” “Không ạ.” “Thế thì lui xuống đi.” “Vâng.” Đám người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.